Chương trước
Chương sau
Lý Vân Tiêu chợt nói:
– Thì ra là thế.
Hắn có chút tiếc hận nói:
– Đáng tiếc những Thần Ý Tử Kim Trùng này sinh ra Kim Linh Chi Khí sẽ không thuần túy.
Thiên Tinh Tử cười nói:
– Chẳng lẽ đại nhân muốn thu thập Kim Linh Chi Khí thuần túy?
Trong mắt Lý Vân Tiêu sáng ngời nói:
– Chẳng lẽ đại nhân có?
Thiên Tinh Tử lắc đầu nói:
– Mặc dù ta không có, nhưng sau khi điều tra rõ ràng chân tướng của Vô Pháp Thiên, ta cũng đang suy tính hai chuyện này. Dù sao Kim Linh Chi Khí cùng Cửu U Uế Thổ đều là tồn tại khó tìm trong thiên địa, đặc biệt là cái sau, đã ở trong Vô Pháp Thiên hóa linh.
– Hóa Linh?
Thân thể Lý Vân Tiêu run lên, nhớ lại tiểu Thanh nói:
– Chẳng lẽ là tồn tại Chân linh?
Thiên Tinh Tử nói:
– Chân linh thì không đến mức, nhưng lực lượng không thể khinh thường. Ngay cả ta và Hoàng Phủ Bật đánh một trận cũng không dám chọn trung tâm Vô Pháp Thiên, mà là chọn chỗ giao giới Chiến Hồn Sơn này.
Hắn nhìn thoáng qua Chiến Hồn Sơn hoang vắng trước mắt, từ lâu hóa thành phế tích không còn tồn tại nữa, cảm khái thở dài nói:
– Nếu có thể không thâm nhập vào đó là tốt nhất.
Hai mắt Lý Vân Tiêu bắn ra ánh sáng, hắc hắc nói:
– Ta còn thật khát vọng có thể gặp phải một con Chân linh đây này.
Thiên Tinh Tử:
–...
– Đi thôi.
Lý Vân Tiêu phất ống tay áo, mang theo Trần Thiến Vũ hóa thành một đạo quang mang, hướng trung tâm Vô Pháp Thiên bay đi.
Thiên Tinh Tử sửng sốt một chút nói:
– Thật đúng là đi a?
Hắn cũng vội vàng đuổi kịp.
Cùng Phệ Hồn Tông đánh một trận chọn ở Chiến Hồn Sơn, cũng không phải là sợ Thổ Hệ Hóa Linh, mà là không muốn phức tạp, gặp phải phiền toái không cần thiết, Phệ Hồn Tông cũng có tâm tư đồng dạng, cho nên không mưu mà hợp đem chiến trường đặt ở Chiến Hồn Sơn.
Ba người thâm nhập bay hồi lâu, xung quanh đều là một mảnh hoang vu tối tăm mờ mịt, nhìn không thấy bất cứ vật gì.
Đột nhiên Lý Vân Tiêu ngừng lại, ngẩng đầu nhìn ánh nắng trên bầu trời chiếu xuống, xuyên thấu qua tầng tầng hôi vụ có chút mông lung, lông mày không khỏi nhíu một cái.
Trần Thiến Vũ nói:
– Làm sao vậy?
Hắn có chút thở dốc, trên người có một tầng bạch quang nhàn nhạt hộ thể.
Thời khắc này tro khí so với ngoại vi dày đặc mấy lần, hơn nữa vốn trọng thương trong người, sắc mặt Trần Thiến Vũ phi thường khó coi.
Thiên Tinh Tử nói:
– Chẳng lẽ chúng ta trúng chiêu?
– Trúng chiêu?
Trần Thiến Vũ cả kinh, nói:
– Có ý gì?
Thiên Tinh Tử cũng ngẩng đầu nhìn trời nói:
– Ban đầu ta cũng có chút hoài nghi, nhưng Phá Quân đại nhân ở đây, thiên hạ Ảo thuật nào có thể lừa gạt được hắn, cho nên không dám vững tin.
Lý Vân Tiêu quay đầu nói:
– Đại nhân quá để mắt ta rồi, chúng ta đang ở tại chỗ đảo quanh. Ở đây Thần Thức bị che đậy, ta cũng không có phát hiện.
Trần Thiến Vũ cả kinh nói:
– Có thể lừa gạt cả hai người, sợ là thật cùng Chân linh kém không xa.
Lý Vân Tiêu nói:
– Cái này vị tất, mấu chốt là tro khí che giấu Thần Thức, hơn nữa nơi đây trống trải, ánh mặt trời chiếu không dưới, không có bất kỳ vật tham khảo, đi như thế nào nữa cũng khó phát hiện.
Trần Thiến Vũ nói:
– Vậy làm sao bây giờ?
Hắn tuy có chút sợ, nhưng không hoảng, hai vị trước mắt là đại nhân vật Danh Chấn Thiên Hạ, rất ít vấn đề mà bọn hắn không giải quyết được.
Thiên Tinh Tử nói:
– Phá Quân đại nhân, giờ phải làm sao?
Lý Vân Tiêu nói:
– Ngươi vẫn là gọi ta Vân Tiêu ta đi, Phá Quân Cổ Phi Dương đã là quá khứ, ta cũng rất muốn nghe cái nhìn của đại nhân một chút.
Trong mắt Thiên Tinh Tử lóe lên kinh ngạc, nói:
– Đã như vậy, ta liền kêu ngươi một tiếng Vân Tiêu lão đệ. Hiện nay có khả năng khẳng định là chúng ta thân ở trong Ảo thuật, chỉ cần tìm địch nhân ra là có thể giải quyết dễ dàng. Còn nữa, lão đệ đối với đạo này nghiên cứu thiên hạ không ai bằng, sẽ có biện pháp tốt hơn a.
Hắn nói bằng chưa nói, Trần Thiến Vũ nghe mà một trận không nói gì.
Lý Vân Tiêu nói:
– Khó khăn là hoàn cảnh nơi này, Thổ Hệ Yêu Thú hoàn toàn có thể cùng hoàn cảnh hòa làm một thể, muốn tìm ra so với bình thường trắc trở gấp trăm lần.
Thiên Tinh Tử chớp mắt cười nói:
– Khó khăn đi nữa Vân Tiêu lão đệ cũng có biện pháp a.
Lý Vân Tiêu cười khổ một tiếng, hai tay bắt đầu bấm niệm thần chú, trên thân thể dần dần hiện ra Ma Văn, nguyệt đồng thoáng cái nổi lên.
Thiên Tinh Tử bỗng nhiên mở to hai mắt, không nháy một cái theo dõi hắn Thi Thuật.
Sau đó trên thân thể hiện ra thất thải quang mang, hướng trên bầu trời hội tụ, ngưng tụ thành hư ảnh một đôi mắt, chậm rãi mở ra, ngóng nhìn đại địa.
Trong con ngươi hiện ra bốn trận pháp quỷ dị, phân biệt đặt ở hai bên song đồng, từ trong con ngươi bắn ra các loại ánh sáng, sau đó con ngươi xoay chuyển, không gian ở trong nháy mắt co rút lại, thoáng cái bị hút vào!
Thân thể của Trần Thiến Vũ cùng Thiên Tinh Tử đều vặn vẹo, hai người thất kinh, vội vàng bấm niệm thần chú ổn định thân hình.
Toàn bộ thiên địa không ngừng xoay tròn, số lớn tro khí bị thu vào nguyệt đồng hư ảnh.
Rống!
Đột nhiên một tiếng gầm gừ truyền đến, trước nguyệt đồng hư ảnh thoáng cái hiện ra một con quái thú, toàn thân có áo giáp hậu thổ, giơ bàn tay to lên liền đánh tới hư ảnh.
Phanh!
Số lớn tro khí ở trên nguyệt đồng hư ảnh nổ lên, toàn bộ nhãn cầu hoảng hốt tiêu thất, thiên địa xoay chuyển, thoáng cái khôi phục như thường.
Mắt phải của Lý Vân Tiêu hơi co lại, Phù Văn cổ quái ở trên nhãn cầu lóe lên liền tiêu thất.
Ba người nhìn chằm chằm quái thú trước mắt, giống như một con bọ cánh cứng đứng thẳng, trên người bám đầy tầng đất, đầu cực nhỏ, phía trên còn có hai cái râu.
Thân thể quái thú khẽ động, muốn nhảy vào đại địa.
Hưu!
Thân ảnh Thiên Tinh Tử khẽ động, liền xuất hiện ở trước nó, cười lạnh một tiếng đánh ra một chưởng.
Trong sát na quái thú xuất hiện, cũng đã bị ba người tập trung.
Ầm!
Một chưởng kia ở trên không trung biến hóa, hung hăng phách ở trên người quái thú, số lớn bụi đất tuôn ra, thân thể quái thú kia hóa thành bột mịn, từ không trung nát bấy hạ xuống.
Trần Thiến Vũ cả kinh nói:
– Cái gì? Không phải là chân thân?
Thiên Tinh Tử nói:
– Chân thân nào dễ dàng xuất hiện như vậy, nhưng vật kia khẳng định để mắt tới chúng ta.
Trần Thiến Vũ nói:
– Vậy phải làm sao bây giờ?
Lý Vân Tiêu nói:
– Xem ra chỉ có thể nghĩ biện pháp đem vật kia dẫn ra, cũng không biết chỉ số thông minh của vật kia làm sao.
Trong mắt Thiên Tinh Tử sáng ngời nói:
– Vân Tiêu lão đệ có biện pháp gì tốt?
Lý Vân Tiêu nói:
– Nếu ta dẫn vật kia đến, đại nhân có mấy phần nắm chặt vây khốn hoặc đánh chết?
Thiên Tinh Tử trầm tư nói:
– Nắm chặt bao nhiêu ta không dám chắc, nhưng ta sẽ làm hết sức. Cho dù vật kia lợi hại hơn nữa, cũng không có khả năng mạnh hơn ba người chúng ta liên thủ.
Lý Vân Tiêu nói:
– Vậy liền tốt, nếu không có nắm chặc, ta sợ sẽ có bắn ngược.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.