Thiên Tinh Tử nói:
– Đã như vậy ta giết sạch đám trưởng lão này, không có đám cường giả đỉnh phong này, Phệ Hồn Tông chỉ là cái xác, chờ bị diệt tốc đi.
– Ha ha, diệt tộc? Thiên Tinh Tử ngươi đúng là quá đề cao mình rồi.
Tập Ngọc Luân cười lạnh nói:
– Bao nhiêu năm qua có không biết bao nhiêu người muốn diệt Phệ Hồn Tông của ta, nhưng có ai thành công sao? Đừng nói Vạn Tinh Cốc của ngươi, khắp thiên hạ này không ai làm được đâu.
Thiên Tinh Tử mỉa mai nói:
– Thiên hạ? Tự cho mình quá cao chẳng phải là Phệ Hồn Tông các ngươi sao? Thiên hạ hôm nay sớm đã phong vân bắt đầu khởi động,các ngươi vẫn lưu một góc không cầu tiến, đã sớm nên bị thời đại chôn vùi. Thành Hồng Nguyệt có thể tiêu vong, Phệ Hồn Tông tự nhiên cũng có thể, nếu ngươi vô tri không sợ, bổn tọa lấy ngươi khai đao trước.
Thân ảnh lóe lên, lăng không chém xuống một đao, đao mang phá không bay qua, bầu trời bị nghiền nát.
Tập Ngọc Luân hoảng hốt, thân ảnh bỗng nhiên lùi lại, lực lượng cường đại tụ tập quanh người.
– Mọi người cùng nhau ra tay, hắn có mạnh hơn nữa cũng không có khả năng đánh thắng tất cả mọi người.
Ầm ầm!
Đao quang chém thẳng vào người hắn, một đạo đao khí xuyên qua thân thể Tập Ngọc Luân. Trên người không có chút thương thế nào nhưng sắc mặt của hắn trắng bệch, phun ra một búng máu tươi.
Hắn ở trạng thái đại yêu cực kỳ cường hãn, lúc này hào quang quanh người hắn ảm đạm bất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-chi-ton/807700/chuong-2566.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.