Chương trước
Chương sau
Đồng tử Lý Vân Tiêu co rụt lại, trong nội tâm thất kinh: không phải không gian chuyển di, chẳng lẽ là…
Tất cả mọi người cảm thấy tâm thần run lên, nhìn chằm chằm vào kim quang đang giáng xuống, thân thể Hoàng Phủ Bật dần dần ngưng kết ra đầu lâu màu vàng lợt, tỏa ra khí tức vô cùng khủng bố.
Thiên cấp kim hồn —— kim sắc ngữ giả!
Sắc mặt Thiên Tinh Tử trầm xuống, nói:
– Rốt cục xuất hiện sao?
– Dừng lại!
Hoàng Phủ Bật cười nhạo nói:
– Ngươi nói cứ như mình hiểu nó lắm ấy.
Đột nhiên ánh mắt kim sắc ngữ giả sáng lên, hỏa diễm đang thiêu đốt trong mắt, nhìn qua rất có linh tính, biểu hiện ra trí tuệ cực cao của mình.
Người Phệ Hồn Tông đứng ở đằng xa thấy cảnh này thì biến sắc, ở dưới áp chế của thiên cấp kim hồn rất là khó chịu.
– Hoàng Phủ Bật, triệu hôi ta đi ra là có chuyện gì?
Kim sắc ngữ giả trực tiếp hỏi thẳng vấn đề.
Lý Vân Tiêu chấn động, chủ hồn bình thường đều bị chủ nhân khống chế, Hoàng Phủ Bật này dường như chỉ có quan hệ ngang hàng với kim hồn, hơn nữa nhìn sắc mặt theo những trưởng lão Phệ Hồn Tông khác thường. Hắn nghĩ thầm trong lòng: hẳn là chủ hồn bước vào Thiên cấp thì có thể sinh ra linh trí của mình?
Hoàng Phủ Bật nói:
– Ta ta giết Thiên Tinh Tử và đầu Lộc Nghiêu cự thú trước mặt.
Trong mắt kim sắc ngữ giả có hỏa diễm bốc lên, lập loè vài cái, dường như đang quan sát cái gì, buồn bả nói:
– Dĩ nhiên là cốc chủ Vạn Tinh Cốc, còn có yêu thú sinh ra trong Cửu U Uế Thổ, lại nói tới Cửu U Uế Thổ cũng không phải ở đây, không phải chúng ta Phệ Hồn Tông lãnh địa sao?”
– Cửu U Uế Thổ!
Trong nội tâm Lý Vân Tiêu cả kinh, không ngờ là sinh ở nơi như thế.
Hoàng Phủ Bật nói:
– Đúng là Thiên Tinh Tử ngấp nghé vật của Phệ Hồn Tông ta, còn sắp sửa thu con thú này đi, may mắn ta sớm có phòng bị, tương kế tựu kế kích thương hắn, hiện tại là cơ hội tuyệt hảo có thể một lần hành động tiêu diệt Vạn Tinh Cốc!
– Ah? Có việc này sao?
Trong mắt kim sắc ngữ giả có hỏa diễm thiêu đốt hừng hực, nói:
– Tốt! Ta liền giúp ngươi diệt trừ một người một thú này.
Vô số phù văn màu vàng từ trong miệng kim sắc ngữ giả phun ra, thoáng cái bao phủ đầy trời, hoàn toàn ngăn cách khí tức màu xám, nơi nơi đều có kim quang bao phủ một ít.
– Đây là…
Lý Vân Tiêu cả kinh, vị trí không gian của hắn hiện tại chẳng biết lúc nào biến thành hình thái dầu lâu cực lớn, là phiến thiên địa bị kim sắc ngữ giả khống chế.
Túc Bằng sắc mặt trầm xuống, quát:
– Rung chuyển trời đất!
Lộc Nghiêu mở to miệng hét lớn một tiếng, cả khô lâu không gian rung động lắc lư, vô số khí tức màu xám tuôn ra, trùng kích không gian chi lực.
Kim sắc ngữ giả dùng ngữ khí lạnh lùng nói:
– Từ trong Cửu U Uế Thổ đi ra, đáng tiếc ah, vốn là sủng vật không tệ.
Hắn vừa nói ra, đầu lâu không gian phát động, há to miệng ra cắn vào Lộc Nghiêu, thiên áp địa xuống làm cho Lộc Nghiêu kêu thảm thiết.
Hoàng Phủ Bật đại hỉ, nói:
– Như thế nào, có thể cắn nuốt sạch?
Kim sắc ngữ giả nói:
– Thử xem.
Thiên Tinh Tử kinh hãi, hai tay đánh ra trăm đạo ấn quyết, huyền khí xoay tròn toàn thân. Đột nhiên một huyền khí hình tròn bay ra ngoài, hóa làm một đạo pháp luân.
Oanh!
Pháp luân chuyển động gian nan, kêu vang một tiếng thật nhỏ.
Túc Bằng sắc mặt nghiêm túc, hai tay bấm niệm pháp quyết, liên tiếp vỗ vào đỉnh đầu Lộc Nghiêu, thổ hệ tinh hoàn không ngừng cuồng bạo, trùng kích vào không gian.
Oanh!
Oanh!
Thiên Tinh Tử và Túc Bằng liên thủ, sắc mặt kim sắc ngữ giả bắt đầu vặn vẹo.
Trần Thiến Vũ kinh hãi nói:
– Cái pháp luân…, chẳng lẽ là thời không pháp luân trong truyền thuyết?
Lý Vân Tiêu nói:
– Ngươi nghĩ nhiều, thời không pháp luân chính là vật trong truyền thuyết, có thể thay đổi thời không, trên đời làm sao có thứ biến thái như thế tồn tại, mặc dù là thật thì hơn phân nửa cũng là thánh khí. Thiên Tinh Tử cầm vật kia là hư không pháp luân, cũng liên quan tới thời không như thời không pháp luân nhưng lực lượng hoàn toàn không cùng cấp bậc.
Hoàng Phủ Bật quát:
– Cái pháp luân đáng giận!
Kim quang lóe lên trong tay hắn, hóa thành Phệ Hồn Phiên ném ra ngoài.
Phệ Hồn Phiên toàn thân màu bạc, nó có điện quang bao phủ, trong khoảnh khắc đánh thẳng vào pháp luân.
Phanh!
Phệ Hồn Phiên đánh thẳng vào hư không pháp luân, nó có đặc tính dính vào cho nên bám vào pháp luân không thoát ra.
Hai tay Hoàng Phủ Bật bấm niệm pháp quyết, Phệ Hồn Phiên vừa mở ra, lập tức sát khí vô cùng khởi động, giống như thế giới chi lực đè xuống.
Ầm ầm!
Hư không pháp luân không ngừng rung động lắc lư, nó sắp không chịu nổi, sắp đình chỉ xoay tròn.
Mất đi hư không chi lực thay đổi liên tục của pháp luân, hình thể của Lộc Nghiêu lập tức dừng chấn động, bị không gian cắn nuốt hơn phân nửa, sắp chịu không nổi.
Thiên Tinh Tử kinh hãi, thân ảnh lóe lên, biến mất tại chỗ.
Kim sắc ngữ giả đứng cách đó không xa cũng lóe lên, tùy thời biến mất không thấy gì nữa.
Sau một khắc, Thiên Tinh Tử xuất hiện trên đầu của Lộc Nghiêu, thân thể còn chưa kịp đứng vững vàng đã có một đạo kim quang bắn thẳng từ dưới chân lên, bắn vào thân hình của hắn.
Thiên Tinh Tử hừ lạnh một tiếng, trường bào phất phơ, bắn ra vài đạo kim châm sáng ngời.
Kim quang cũng nhanh chóng bị định trụ, biến hóa thành bộ dáng kim sắc ngữ giả thống khổ thét to:
– Lung linh ngọc châm!
Vài đạo kim châm này hiện ra màu xanh biếc, giống như cây đinh đâm thẳng vào trong đầ lâu, một gương mặt linh động xuất hiện, cả gương mặt bắt đầu vặn vẹo dữ dội.
Thiên Tinh Tử cười lạnh nói:
– Cây châm này không thể tạo thành tổn thương thực chất cho ngươ, nhưng vây khốn ngươi nhất thời nửa khắc thì dễ dàng.
Hắn lóe lên xuất hiện trên đỉnh đầu của Lộc Nghiêu, bắt dầu lăng không đánh ra một trảo, hư không pháp luân kêu vang sau đó đánh bay Phệ Hồn Phiên, cây quạt bị đánh ra xa, nó biến hóa cực lớn, sau đó lại đánh thẳng ào đầu lâu biến dị kia.
Ầm ầm!
Cả không gian vặn vẹo lâp tức trở lại như cũ, Lộc Nghiêu thoát khốn mà ra, dường như sinh ra lửa giận khôn cùng, há to mồm bắn ra mấy đạo tinh hoàn.
Rống! Rống!
Phanh! Phanh! Phanh!
Tinh hoàn đụng vào người kim sắc ngữ giả, thân thể sáng bóng kia trở nên lờ mờ.
Lộc Nghiêu bước nhanh ra bên ngoài, tiến lên phía trước, mặt đất nổ vang.
Hoàng Phủ Bật nhướng mày, cảm thụ khí tức màu xám kia, Phệ Hồn Phiên trong tay bay lên, mở ra trên không trung, thay trời đổi đất, nhật nguyệt xuất hiện trên bầu trời.
– Bàn Cổ Phiên! Quả nhiên là Bàn Cổ Phiên!
Trong nội tâm Lý Vân Tiêu hơi kinh, tương truyền tông chủ Phệ Hồn Tông đều không thể luyện hóa Phệ Hồn Phiên, mà là được truyền thừa, vào lúc kế thừa vị trí tông chủ thì luyện hóa Bàn Cổ Phiên thôn phệ Phệ Hồn Phiên.
Trong Bàn Cổ Phiên có nhật nguyệt, có núi sông, tuy không phải thánh khí nhưng phiến thiên địa này lại có uy lực vô cùng.
Thiên Tinh Tử hét lớn một tiếng, đánh ra một đạo bí quyết vào hư không pháp luân, lập tức thế giới căng ra mấy mẫu.
Hai kiện huyền khí uy năng không ngừng tăng lên, hai thế giới xông tới, âm thanh nổ vang không dứt vang vọng bên tai.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.