Thân thể Truy Phong Pháo run lên, giờ phút này tinh hoàn màu vàng xoay tròn, lực lượng của hắn tăng lên tới cực hạn, nhưng dưới phong ấn của một cước này lại giống như có núi cao vô cùng trầm trọng không ngừng đè xuống, tốc độ của mình vậy mà không thể nào thi triển ra được.
– Người lùn! Chết đi!
Khâu Mục Kiệt tức giận xông lên trời, rống to một tiếng kinh thiên động địa.
Dưới một cước này bao hàm căm giận ngút trời của hắn, đầy trời đều là yêu văn quỷ dị, còn có yêu lực mênh mông của Đế Thính thú kia.
Trên mặt Lý Vân Tiêu rốt cục giãn ra thoáng một phát, khen:
– Một cước này có thể dẫm quả bí lùn này thành đĩa sắt không? Nếu như giẫm thành đĩa sắt thì không phải chết rồi sao? Nếu như không chết thì có thể tử phục hồi lại không?
Hắn liên tiếp hỏi ra ba vấn đề.
Mấy đầu khôi lỗi cũng cảm nhận được lực lượng một cước kia, sắc mặt đều đại biến.
Con mắt huyết sắc của Sĩ Vô Song bỗng nhiên co rụt lại, quát to:
– Nguy hiểm! Mã Phi Phi!
Một gã khôi lỗi đầu như ngựa, thân hình cao gầy, một chữ “Mã” chiếm cứ lấy nửa bên mặt, bao trùm lấy mắt trái.
Hắn lười nhác giương mắt nói:
– Đã rõ
Sau đó duỗi tay phải ra, lăng không nâng lên, “BA~” một tiếng tùy ý đánh ra tiếng vang
Trong miệng thở khẽ nói:
– Nhảy!
Xa xa thân ảnh Truy Phong Pháo đột nhiên nhoáng một cái, lập tức liền biến mất tại chỗ, xuất hiện ở bên ngoài hơn mười trượng!
– Cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-chi-ton/807679/chuong-2535.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.