– Ồ, Nghi Xuân đại nhân rõ ràng không bỏ mạng trong kiếp nạn thành Hồng Nguyệt, thật sự là kỳ tích nha.
Lý Vân Tiêu cũng xuất hiện, trong mắt mỉm cười nhìn qua Phó Nghi Xuân.
Phó Nghi Xuân chỉ cảm thấy một hồi trời đất quay cuồng, toàn thân run rẩy.
Bởi vì ngoại trừ Huyền Hoa và Lý Vân Tiêu, hắn còn nhìn thấy bọn người Ninh Khả Vi, Ninh Khả Vân, Tam lão, Liễu Phỉ Yên, Khâu Mục Kiệt, La Thiên, nguyên một đám đi ra.
Hoằng Dương cũng bị dọa vỡ mậ, lúc hắn nhìn thấy La Thiên đi tới, phòng ngự trong lòng lập tức sụp đổ, “Bịch” một tiếng quỳ xuống tại chỗ.
– A? Sư phó, hai vị sư phó, các ngươi làm sao vậy?
Liên Trường chấn động kinh ngạc, vội bước lên trước muốn đỡ Hoằng Dương lên.
“Phanh! ”
Phó Nghi Xuân trực tiếp tát tới một tát, dốc cạn cả đáy quát:
– Tiểu súc sinh chết tiệt! Ngươi gây vào những người nào thế hả! Ngươi hại chết vi sư rồi!
Thân hình Liên Trường đảo lộn hơn mười vòng trên không trung, răng rơi đầy đất, một tát này không chút lưu tình nào cả, còn có máu tươi vẩy trên trời cao nữa.
Phó Nghi Xuân nào dám lưu tình, sau một chưởng vội bước lên phía trước, khom người bái xuống, run rẩy nói:
– Bái, bái kiến chư vị đại nhân!
Liên Thống và Liên Trường lập tức mắt choáng váng, thấy tư thế này, sao còn không rõ ràng chứ, biết rõ mình đã chọc phải nhân vật lớn rồi!
Nhưng mặc kệ là nhân vật nào, cũng không thể nào khiến hai vị đại nhân sợ tới mức này chứ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-chi-ton/807651/chuong-2507.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.