Chương trước
Chương sau
Mà trái ngược với vẻ rách nát kia chính là linh khí cường đại không ngừng tràn ra, bay thẳn đến chân trời, đúng là cảnh tượng trong linh sơn địa mạch đứt gãy, linh khí tiết ra ngoài, như hồi quang phản chiếu của người, tỏa ra hào quang cả đời vào thời khắc cuối cùng nhất vậy.
Tình cảnh này giống như vừa trải qua một trận chiến kinh thiên nào đó, đánh đến long trời lở đất, sơn thể sụp đổ. Trong linh khí đầy trời, tựa hồ quả thật có bóng người chớp động.
Ánh mắt Lý Vân Tiêu không khỏi hơi co lại, ánh mắt của hắn một đường tới đều có thể xuyên thấu tất cả, thu vạn vật vào đáy mắt, giờ phút này chẳng biết tại sao lại không thể nhìn thấu sương mù kia.
Đột nhiên một đạo thân ảnh run rẩy tập tễnh đi trong linh khí đầy trời kia, người nọ cũng không phải là không đi được, mà là thương thế quá nặng, bởi vậy nên mới lảo đảo như thế.
Trong lòng Lý Vân Tiêu có chút lo lắng, giờ phút này mọi thứ mới dần trở nên rõ ràng, dưới chân bóng người tập tễnh kia tràn đầy thi thể, hơn nữa quần áo và trang sức thuần một sắc, hẳn là xuất từ cùng một tông phái.
Lòng hắn chấn động mãnh liệt, bởi vì tông môn này hắn cũng không xa lạ gì, đúng là Mộ Dung thế gia!
Đạo thân ảnh tập tễnh kia cũng hiển hiện ra, hình dáng mơ hồ rõ ràng khiến Lý Vân Tiêu trong lòng giật mình, như sóng to gió lớn, bay thẳn đến chân trời!
– Ninh Khả Nguyệt!
Lý Vân Tiêu hô to lên trong lòng, nhưng vô luận hắn gọi như thế nào, Ninh Khả Nguyệt đều hoàn toàn nghe không được, chỉ run rẩy đi qua từng bước một.
– Ồ?
Đột nhiên một đạo thanh âm rõ ràng truyền vào hắn trong tai, khiến thân hình hắn lần nữa đại chấn, càng nhịn không được như run rẩy vậy.
– Thiên Tư! Thiên Tư ah!
Lý Vân Tiêu cơ hồ nổi giận, quát ầm lên:
– Ngươi ở nơi nào? Ở nơi nào? Đi ra cho ta!
– Hắc hắc, quả nhiên là ngươi nha.
Ở trước mặt Ninh Khả Nguyệt chậm rãi xuất hiện một đạo thân ảnh nam tử hùng vĩ, ánh mắt Lý Vân Tiêu ngưng mắt nhìn xuống, chỉ có thể nhìn thấy đôi môi hơi mỏng.
Nơi khóe miệng còn có một vòng máu tươi, tự hồ bị tổn thương, nhưng giờ phút này hắn lại mỉm cười, hắc thanh nói:
– Ngươi đã tu luyện Nguyệt Đồng tới trình độ này rồi sao? Xem ra phế vật cũng có thể lợi dụng a.
– Ngươi ở nơi nào? Mau nói cho ta biết ngươi ở nơi nào?!
Lý Vân Tiêu cuồng loạn gào thét, nghe được thanh âm kia, cùng khuôn mặt dần rõ ràng trong mắt, lửa giận của hắn liền không nhịn được phun trào lên, một màn ở Địa Lão Thiên Hoang không ngừng hiển hiện trong đầu.
– Ta biết rõ tên của ngươi, ngươi gọi là Lý Vân Tiêu a? Hắc hắc, cố gắng lên ah, khoảng cách uy lực Nguyệt Đồng mở ra toàn bộ còn không ít đường phải đi đấy. Hi vọng lúc ta tìm được ngươi, ngươi có thể đạt tới kỳ vọng trong lòng ta a.
Thiên Tư cười hắc hắc, khuôn mặt Mộ Dung Trúc dần dần xuất hiện ởtrước mắt Lý Vân Tiêu, trên gương mặt trắng nõn kia không có bất kỳ huyết sắc, trong mắt lóe ra một mảnh nhãn quang sâu như biển lớn mênh mông, yêu dị dị thường.
“Vèo! ”
Bỗng nhiên Thiên Địa biến ảo, toàn bộ thời không đều thay đổi.
“Ah ah!! ”
Lý Vân Tiêu chỉ cảm thấy trong đầu truyền đến một đạo đau nhức kịch liệt, lập tức thoát khỏi trạng thái kia, ánh mắt thoáng cái về tới trong Giới Thần Bi.
Mặt của hắn cực kỳ âm trầm, thân hình vẫn còn đang run rẩy, lửa giận vô biên cháy trong thân thể hắn, mồ hôi lạnh không ngừng chảy xuống khỏi má.
– Làm sao vậy? Vì sao người khác tu luyện đều là ngồi lẳng lặng, an tường u tĩnh, tinh khiết như cao nhân. Mà ngươi mỗi lần tu luyện đều muốn chết muốn sống, không phải sắc mặt trắng bệch thì cũng là lộ ra gân xanh, lần này thân hình càng cự chiến, ta thấy ngươi đã ngồi ở đó run rẩy cả nửa ngày rồi, không sao chứ?
Một giọng nói du du vang lên, thân thể Xa Vưu thoáng cái hiện ra trước mặt hắn.
Lý Vân Tiêu ngẩng đầu lên, trong mắt một mảnh lửa giận và lăng lệ ác liệt, nhìn thoáng qua hắn, lúc này mới dần điều tiết lại cảm xúc của mình, thở hắt ra, nói:
– Ta không sao.
Xa Vưu nhíu mày ra, nói:
– Ta còn tưởng rằng ngươi muốn tẩu hỏa nhập ma, đang lo lắng có nên giẫm ngươi không, ai biết tự ngươi đã khôi phục lại rồi.
Lý Vân Tiêu dần khôi phục bình tĩnh, nói:
– Ta vừa rồi nhìn thấy Ninh Khả Nguyệt và Thiên Tư.
Đồng tử Xa Vưu co rụt lại, nói:
– Ngươi vừa rồi ngủ mớ sao?
Lý Vân Tiêu lắc đầu, cắn răng nói:
– Thật sự nhìn thấy, tựa hồ là tu luyện Diệu Pháp Linh Mục nên đã khiến lực lương Nguyệt Đồng triệt để thích phóng ra, trực tiếp xuyên thấu vạn dặm không gian.
Xa Vưu cả kinh nói:
– Còn có loại chuyện này sao? Khó trách ngươi lại có chấn động cảm xúc lớn như vậy, nói như vậy ngươi đã đã tìm được chỗ Thiên Tư rồi sao?
Lý Vân Tiêu nói:
– Chỉ biết là trong một mảnh sơn mạch, căn bản không cách nào định vị tọa độ cụ thể, hơn nữa thi thể đầy đất, tất cả đều là người Mộ Dung thế gia.
Xa Vưu nói:
– Mộ Dung thế gia cũng xuất động? Hừ, trừ phi bọn hắn dốc toàn bộ lực lượng, nếu không căn bản không thể nào là đối thủ của Thiên Tư và Quy Khư, chỉ có thuần túy là tìm chết thôi.
Lý Vân Tiêu một hồi trầm mặc không nói, lúc này mới nhớ tới lời Thiên Tư nói lúc nãy, lực lượng Nguyệt Đồng muốn mở ra toàn bộ có một đoạn đường phải đi nữa.
– Chẳng lẽ cực hạn của Nguyệt Đồng còn chưa được phá huy ra sao?
Hắn một mực đều cho rằng đã sớm nắm vững Nguyệt Đồng, tình huống vừa rồi vốn nên là cảnh giới cao nhất xuất hiện sau khi tu luyện Diệu Pháp Linh Mục, hơn nữa do lĩnh ngộ Thái Hư Đạo Quả nên mới tiến vào trạng thái như thế, hiện giờ mặc cho hắn cố gắng thế nào đều không thể tái hiện nữa. Đừng nói ngay lập tức vạn dặm, coi như là gian mật thất chỗ vị trí Giới Thần Bi cũng không cách nào nhìn thấu..
Xa Vưu thấy hắn đầu đầy mồ hôi, tựa hồ đang cố gắng gì đó, một bộ thất bại chán nản, lập tức an ủi:
– Mọi thứ không thể cưỡng cầu, hết sức là được. Hơn nữa tiểu tử ngươi thiên mệnh tại thân, sớm muộn sẽ gặp phải hắn thôi, sợ cái gì? Hiện giờ ngươi cần phải làm là không ngừng đề cao lực lượng của mình.
Lý Vân Tiêu hít một tiếng, nhẹ gật đầu, nói:
– Ngươi đã đã luyện hóa được Thiên Địa Vô Pháp Kiếm?
Trong mắt Xa Vưu bắn ra một mảnh tinh mang, tràn đầy vẻ hưng phấn, nói:
– Đúng vậy!
Hắn giương một tay lên, loong coong một tiếng, một mảnh bóng kiếm hiển hiện trên bầu trời.
Kiếm ảnh kia lộ ra màu xanh, như kết giới mở ra, trong khoảnh khắc đã bao phủ không gian trong vòng ngàn dặm.
Mặc dù Lý Vân Tiêu là chủ nhân Giới Thần Bi cũng bị cổ lực lượng này làm khiếp sợ, tựa hồ tùy thời run lên, liền có thể phá vỡ giới lực mà đi vậy.
Trong kết giới màu xanh kia, một đạo Long Ảnh không ngừng xoay quanh hiển hiện, đúng là hóa thân của Thiên Địa Vô Pháp Kiếm.
Trong mắt Xa Vưu chớp động tinh mang, nói:
– Nếu có thể đủ tìm về bốn chuôi Chân Long chi kiếm, hợp lại làm một, ta đây cũng có thể bằng vào kiếm này đột phá chướng ngại huyết mạch, thành tựu Thập Phương Thần Cảnh!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.