Chương trước
Chương sau
Liên Trường khẽ cười nói:
– Cẩn Huyên tiểu thư nói đúng!
Nội tâm của hắn đang cười lạnh, mục đích của hắn là để đám người khác biết rõ, Cẩn Huyên là thuộc về Liên Trường hắn, nếu ai dám không có mắt động tâm tư, như vậy sẽ thừa nhận lửa giận của Liên gia hắn.
Quả nhiên, đám công tử ca xum xoa bên cạnh Cẩn Huyên lúc này sắc mặt khó nhìn.
Liên Trường cười lạnh một tiếng, liền nói:
– Hai cẩu nô tài các ngươi, còn không nhanh băng ghế trở về.
– Đúng, đúng!
Hai người kia run rẩy, vội vàng nâng ghế trở về.
Vị trí của Liên Trường cực kỳ gần phía trước, khoảng chừng chỉ dưới chủ tọa, có thể thấy cực kỳ tôn quý.
Huyền Hoa bắt lấy Lý Vân Tiêu, cười quái dị nói:
– Tình địch của ngươi?
Lý Vân Tiêu mặt đầy hắc tuyến, nói:
– Tình địch cái đầu ngươi, các ngươi cả nhà đều là tình địch!
Kế Chính Đức sắc mặt biến hóa, dùng tay che miệng, vụng trộm nói ra:
– Mấy vị đại nhân ngàn vạn cẩn thận, tuyệt đối không thể chọc Liên Trường, thân phận và bối cảnh của hắn hù chết người, không cẩn thận sẽ chọc họa sát thân.
Lý Vân Tiêu ngoảnh mặt làm ngơ lời này, hoàn toàn không có để vào trong lòng.
Huyền Hoa cười quái dị nói:
– Ah? Không biết lai lịch người này ra sao, nói nghe một chút, cũng để chúng ta cẩn thận một hai, miễn cho trong lúc vô tình đắc tội người ta, bị giết tận hangoor.
Trữ Khả Vi lạnh nhạt nói:
– Hắn đã họ Liên, đoán chừng là đông vực tam thành Liên gia.
– Đúng vậy!
Sắc mặt Kế Chính Đức ngưng trọng, nói:
– Liên gia tại đông vực thế lực thật lớn, trực tiếp chiếm cứ tài nguyên ba tòa thành, hơn nữa giao hữu cực lớn, thế lực có thể nói trải rộng cả đông vực, trừ thành Hồng Nguyệt siêu cấp thế lực ra, Liên gia tuyệt đối là thế gia cường đại đếm được trên đầu ngón tay.
Trữ Khả Vi nói:
– Đúng thế, trừ thành Hồng Nguyệt không đề cập tới, Liên gia có thể đứng top mười đông vực.
Kế Chính Đức nhìn qua Trữ Khả Vi, nói:
– Xem ra vị đại nhân này rất hiểu phân bố thế lực đông vực, tuy ta biết rõ chư vị đại nhân có lịch bất phàm, nhưng cường long không áp địa đầu xà, thành Vĩnh Tương rất nhiều thế lực là cấp dưới của Liên gia.
Trữ Khả Vi nói:
– Thân là Liên gia đại công tử, Liên Trường xem như nhân vật số má, chỉ cần không làm ra phiền toái lớn, tương lai sẽ có một chỗ ở đông vực, hy vọng hắn vận khí tốt a.
– Ha ha, ta thấy mơ hồ.
Huyền Hoa cười nói:
– Ta xem sắc mặt người này cực kém, ấn đường biến thành màu đen, mang theo khí như tro tàn, hơn phân nửa sẽ gặp nạn.
Kế Chính Đức đã giật mình, vội vàng vung vẩy lấy hai tay, nói:
– Đại nhân ngàn vạn chớ nói lung tung, nơi này ngư long hỗn tạp, tai mắt rất nhiều, nếu lọt vào trong tai Liên công tử, thật sự là thiên đại phiền toái, mặc dù là Tinh Nguyệt Trai cũng không áp nổi rắn rít địa phương.
Hắn sợ không nhẹ, sắc mặt trắng bệch.
Trữ Khả Vân khẽ cười nói:
– Huyền Hoa đại nhân cũng đừng dọa hắn.
Kế Chính Đức liên tục gật đầu, bộ dáng hãi hùng, hắn đột nhiên cảm thấy cái tên Huyền Hoa này có phần quen thuộc, nhưng mà không nhớ nghe được ở đâu.
– Liên Trường công tử không chỉ có bối cảnh kinh người, hơn nữa thiên phú cực cao, thuật võ song tu, thuật đạo cùng võ đạo sư thừa lai lịch cũng thật lớn.
Kế Chính Đức dường như nói nghiện, dứt khoát nói hết:
– Sư phó thuật đạo của hắn tại đông vực này cũng không nhỏ, là Hoằng Dương đại sư. Hoằng Dương đại sư đã sớm là bất tinh đỉnh phong thuật đạo đại sư, tục truyền gần đây đột phá đến cửu giai, cũng không biết thiệt giả, nhưng mà ta thấy hơn phân nửa là thật.
Trữ Khả Vân nói:
– Hoằng Dương người này ta cũng nghe qua, ngươi từ đâu biết hắn đột phá lên cửu giai?
Dù sao cửu giai thuật luyện sư, cho dù là người nào cũng là phong vân một cõi. Mặc dù bọn họ là cường giả tuyệt thế, cũng phải lễ nhượng ba phần.
Kế Chính Đức nói:
– Bởi vì sư tôn Hoằng Dương đại sư sư chính là La Thiên đại thuật luyện sư mà thiên hạ kính ngưỡng. Dùng khả năng của La Thiên đại thuật luyện sư, trợ giúp đệ tử của mình đột phá đến cửu giai thuật đạo chưa hẳn là chuyện khó gì.
Tất cả mọi người vô cùng ngạc nhiên, quay đầu nhìn qua La Thiên, ngay cả thành Hồng Nguyệt ba lão cũng mở mắt ra.
La Thiên đầu đầy mồ hôi lạnh, ngượng ngùng nói:
– Hoằng Dương xác thực đã đột phá đến cửu giai, ngay trước khi ta đi thành Hồng Nguyệt không lâu, ngươi phân tích tuy không có đúng hết, nhưng kết quả là đúng. Nhưng mà tên đệ tử này ở đây… Ta là thật không biết…
Kế Chính Đức sững sờ, lập tức giật mình nói:
– Quả nhiên! Bát giai thuật luyện sư tuy cũng là nhân vật phong vân, nhưng so sánh với cửu giai hoàn toàn là hai tầng thứ, Liên Trường hậu trường càng cứng rắn, chư vị ngàn vạn đừng chọc hắn.
Hắn nói hai chữ “Ngàn vạn”, trong nội tâm kiêng kỵ thật sâu.
La Thiên cảm thụ ánh mắt cổ quái của mọi người, đầu đầy mồ hôi lạnh, không ngừng dùng khăn lau mồ hôi.
Khâu Mục Kiệt cười một tiếng, nói:
– Sư phụ võ đạo của tiểu tử kia là ai? Cũng là cường giả đương thời?
Kế Chính Đức nói:
– Sư phó võ đạo của Liên Trường công tử là thành Hồng Nguyệt nghị sự trưởng lão Phó Nghi Xuân đại nhân, không chỉ uy vọng cực cao, hơn nữa bản thân cũng là cường giả cửu tinh Võ Đế, danh chấn thiên hạ!
Ba lão gương mặt run rẩy không dứt, dường như cũng đổ mồ hôi lạnh.
Trữ Khả Vi nói:
– Phó Nghi Xuân người này tuy mục nát một ít, nhưng người này vẫn không tệ!
Chi!
Kế Chính Đức sợ tới mức hít khí lạnh, nói:
– Ngàn vạn chớ nói lung tung ah, chư vị đại nhân, ta cũng không muốn bị các ngươi hại chết.
Hắn sợ tới mức khóc ròng, cảm giác ánh mắt chung quanh nhìn qua.
Lời nói đại nghịch bất đạo này mà truyền vào tai Liên Trường, sợ rằng phân bộ Tinh Nguyệt Trai không thể mở tiếp.
Trữ Khả Vân nhìn bộ dáng của hắn phát run, nội tâm buồn cười, nhưng vẫn an ủi hắn nói:
– Yên tâm đi, chúng ta không nói.
– Như thế rất tốt, như thế rất tốt!
Kế Chính Đức vội vàng ngậm miệng lại, kiên quyết không nói thêm cái gì, sợ lại chọc ra lời bừa bãi, chọc họa sát thân.
Huyền Hoa cười hì hì đối với Lý Vân Tiêu nói:
– Lần này phiền toái, tình địch của ngươi địa vị rất lớn nha.
Lý Vân Tiêu mặt đen lên, nói:
– Ngươi lại nói lung tung, ngươi hôm nay chết chắc.
– Ha ha ha!
Huyền Hoa nhịn không được cười ha hả, dường như còn muốn nói gì nữa, thấy ánh mắt lạnh như băng Lý Vân Tiêu, lập tức vội vàng che miệng, cười trộm.
Lúc này tiếng nhạc nổi lên, tiếng chúc mừng và tiếng pháo nổ đùng đùng vang lên không dứt, đinh tai nhức óc, dường như tiệc cưới bắt đầu.
Ngoài vườn có một đám người đi vào, trong tiếng nhạc cao vút, tất cả đều tươi cười.
Trên bầu trời có hoa tươi đủ mùi hương bay rơi xuống.
Lão giả cầm đầu cười không ngậm miệng được, không ngừng cảm tạ lời chúc mừng chung quanh.
Chính là thành chủ Tống Quang, hắn đi tới ghế của mình, không ngừng chào hỏi mọi người, nói:
– Đa tạ chư vị cổ động, Tống Quang vô cùng cảm kích. Hôm nay kính xin các khách quý tận hứng chè chén.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.