Chương trước
Chương sau
Ầm ầm!
Lại một đạo chấn động sinh ra, thiên địa lập tức sụp đổ, nhật nguyệt vô quang.
Sau đó vòng xoáy tinh vân vỡ ra, vô số huyền khí từ trong đó bay ra ngoài, âm thanh “Rầm rầm rầm” sinh ra, tất cả công kích tan nát.
Tất cả mọi người bị cắn trả, đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, liên tiếp lui ra phía sau.
Ngay cả Đoan Mộc Hữu Ngọc cùng Kỳ Thắng Phong cũng bị huyền khí trùng kích, hàn ngọc xích cùng minh luân mất hết hào quang, hai người phun máu tươi, gánh không được lực phản chấn mạnh mẽ kia.
Vi Thanh là người trực tiếp ra tay cũng không tốt chút nào, trực tiếp bị kiếm lực phản chấn vào thân thể, hắn trọng thương suýt bạo thể tử vong.
Một kiếm vừa rồi khủng bố như vậy.
Trước thế kiếm, thiên địa sụp xuống một lỗ đen cực lớn, hào quang bị cắn nuốt vào trong, hoàn toàn không thấy Long Thiên Miểu đâu cả.
Vi Thanh không ngừng ho ra máu, kinh hãi nói:
– Một kiếm và một đao lúc trước, chúng là huyền khí gì? Vì sao đáng sợ như thế?
Kỳ Thắng Phong mặt mũi tràn đầy sợ hãi, hắn tự nhiên biết rõ đây là lục đạo ma binh, chính là thiên thánh khí, còn vượt xa thánh khí bình thường.
Sắc mặt Đoan Mộc Hữu Ngọc tái nhợt, nói:
– Hắn còn có thể vận dụng lục đạo ma binh, dùng thân thể Lý Vân Tiêu, căn bản không có khả năng vượt qua ba lần.
– Lục đạo ma binh...
Vi Thanh thì thào tự nói, nhớ kỹ tên này.
Kỳ Thắng Phong cắn răng nói:
– Hắn tự bạo mấy đại khiếu huyệt, tăng mạnh lực lượng hàng lâm, di chứng làm tiềm lực thân thẻ này phế đi.
Đoan Mộc Hữu Ngọc giật mình, sau đó nói:
– Chẳng phải chuyện tốt sao? Như vậy Ma Chủ không thể hàng lâm hoàn toàn.
Kỳ Thắng Phong nhìn qua hắn, nói:
– Ngây thơ, mặc dù thân thể Lý Vân Tiêu không hủy, tuyệt đối không chịu nổi Ma Chủ toàn bộ hàng lâm. Ma Chủ Phổ chỉ muốn lợi dụng thân hình này phóng xuất bản thể ra.
Vi Thanh trầm giọng nói:
– Bản thể hắn đến cùng ở nơi nào?
Kỳ Thắng Phong lắc đầu, nói:
– Không biết.
Ánh mắt của hắn nhìn qua phía Bắc Quyến Cổn Nam đang phức tạp, nói:
– Người nọ có lẽ sẽ biết rõ.
Đoan Mộc Hữu Ngọc nhướng mày, hắn tự nhiên biết rõ lai lịch Bắc Quyến Cổn Nam, chỉ là hiện tại không tiện hỏi thăm.
Bạc Vũ Kình khổ sở nói:
– Hiện tại phân thân hàng lâm còn không đối phó nổi, chẳng lẽ còn phải đi đối phó bản thể.
Đằng Quang đột nhiên nói ra:
– Không đúng.
Vi Thanh cau mày nói:
– Cái gì không đúng?
Đằng Quang nói:
– Lục đạo ma binh hoàn toàn vượt qua quy tắc Thiên Võ Giới cho phép, có lẽ sẽ có thần lôi diệt thế giáng xuống.
Đoan Mộc Hữu Ngọc cười khổ nói:
– Ngươi nghĩ nhiều. Tục truyền lục đạo ma binh lúc xuất hiện, thật có thiên giáng thần lôi, nhưng mà sau khi thần lôi đánh xong, từ nay về sau sau ma binh hiện thế, thiên địa quy tắc nếu không dám quản.
– Cái gì?
Tất cả mọi người là thoáng một phát há hốc mồm, thiên địa quy tắc cũng không dám quản? Đây là cái gì khái niệm?
Vi Thanh ngốc trệ nói:
– Nếu thiên địa quy tắc cũng không thể áp chế hắn, chúng ta làm sao phong ma?
Đột nhiên giọng nói kỳ lạ vang lên, nhàn nhạt nói ra:
– Giờ phút này Phổ đại nhân chỉ là phân thân mà thôi, không có nghiêm trọng như các vị nói đâu.
– Là ai?
Mọi người giật mình, giọng nói cực kỳ lạ lẫm, lại cho người ta cảm giác cực kỳ cường đại.
Trong tình huống mọi người là đỉnh phong đương thời, hoàn toàn không có phát hiện người tới.
– Đó là...
Mấy người đều sững sờ, chỉ thấy Thủy Tiên đang nằm trên mặt đất hấp hối chậm rãi bay lên, trên người tỏa ra hào quang thánh khiết.
Diêu Kim Lương cả kinh nói:
– Khí tức này... Vậy mà giống như đúc Ma Chủ Phổ.
Kỳ Thắng Phong cũng cả kinh nói:
– Ma khí màu vàng thuần khiết như vậy, Hải Hoàng nhất tộc huyết mạch đại thành.
Kim quang chậm rãi biến hóa, chung quanh Thủy Tiên ngưng tụ bộ dáng nam tử, sau đó bay vào trong cơ thể của nàng.
Thân thể tổn hại nhanh chóng khôi phục lại, sắc mặt Thủy Tiên trở nên nghiêm nghị cùng trang nghiêm.
Đoan Mộc Hữu Ngọc cả kinh, nói:
– Ngươi, ngươi phải..
Thủy Tiên nhìn qua đám người, nói:
– Ba Long!
– Cái gì?
Mấy người đều kinh hãi, Bạc Vũ Kình biết rõ thân phận Thủy Tiên đều đoán được, người còn lại như sấm bên tai, đầu óc “Ông” một tiếng.
Vi Thanh kinh ngạc nói:
– Tứ hải chung chủ, Hải Hoàng Ba Long...
“Thủy Tiên” nói:
– Đúng thế, Thủy Tiên là con gái của ta, xông họa lớn như thế, làm cho chư vị thêm phiền toái.
Trên mặt nàng dường như có chút áy náy.
Diêu Kim Lương lạnh lùng tức giận nói:
– Đâu chỉ phiền toái, quả thực là chọc họa kinh thiên.
“Thủy Tiên” nhướng mày, sắc mặt lập tức trầm xuống, lạnh giọng nói:
– Diêu Kim Lương, bổn hoàng nói phiền toái là khách khí, cho các ngươi một chút mặt mũi, ngươi không nên không biết điều như thế, còn dám bò lên, cho ngươi mặt mũi không biết xấu hổ, cút!
Nàng vừa quát lên, một giọng nam hùng hồn khuếch tán ra, cả không gian chấn động, màng tai mọi người đau đớn.
Diêu Kim Lương càng phun ra một ngụm máu lớn, trực tiếp bị đánh bay ra ngoài, hắn nằ trên mặt đất thật xa, sắc mặt giận dữ.
Thân là phong hào Võ Đế, vậy mà bị người ta miệt thị như thế, hắn cố chống thân thể định liều mạng, lại phát hiện dù thế nào cũng không đứng vững, ngã xuống đất mấy lần, rốt cục đã bất động, mặt mũi tràn đầy vẻ oán độc nhìn chằm chằm vào Thủy Tiên.
“Thủy Tiên” lạnh lùng nhìn qua đám người, nói:
– Nếu không nếu không có một số người các ngươi ra tay, làm sao có chuyện hôm nay, cảm thương ái nữ của ta, Vi Thanh đại nhân, khoản sổ sách này nên tính toán thế nào?
Vi Thanh im lặng, Hải Hoàng tiên lễ hậu binh, biến hóa cũng quá nhanh a, nhưng thật sự là Long Thiên Miểu tổn thương Thủy Tiên trước, ai cũng không biết nàng là con gái Hải Hoàng, nếu không ai dám động tới.
Hắn chỉ có thể khách khí, nói:
– Là Long đại tiên sinh lỗ mãng, mong rằng Hải Hoàng đại nhân thứ tội. Giờ phút này Long đại tiên sinh dùng thân kháng ma, sinh tử chưa biết, ta trước tiên thay hắn bồi tội với Hải Hoàng đại nhân. Huống hồ chúng ta không biết thân phận của lệnh ái, là ngộ thương.
– Hừ, ngộ thương?
“Thủy Tiên” cười lạnh một tiếng, ánh mắt hơi đổi, lạnh giọng nói:
– Đoan Mộc Hữu Ngọc, Đoan Mộc Thương, bổn hoàng xem như có sâu xa với các ngươi, Thủy Tiên có quan hệ xâu đậm với các ngươi, các ngươi lại nhìn qua nàng bị chém mà thờ ơ!
Đám người còn lại cả kinh, cổ quái nhìn qua Đoan Mộc Hữu Ngọc, không thể ngờ Đoan Mộc thế gia lại có sâu xa với Hải Hoàng có.
Huynh muội Đoan Mộc thế gia vẻ mặt phiền muộn, Đoan Mộc Hữu Ngọc vội nói:
– Hải Hoàng đại nhân bớt giận, ta trước kia suy tính một phen, biết rõ Thủy Tiên sẽ hữu kinh vô hiểm, không có việc gì, lúc này mới dám yên tâm mặc nàng, không ngờ lại bị chém tổn thương, thật xấu hổ.
Đoan Mộc Thương cũng nói thêm:
– Đúng nha, dùng quan hệ giữa chúng ta và Thủy Tiên, tự nhiên không có khả năng trơ mắt nhìn qua nàng đi chết. Hải Hoàng đại nhân, giờ phút này Ma Chủ Ohổ đã thức tỉnh, đại nhân đã đến, chắc có biện pháp ứng phó.
Tuy hai người giải thích, nhưng “Thủy Tiên” vẫn thập phần không vui, hừ lạnh nói:
– Các ngươi cũng quá đánh giá cao bổn hoàng rồi, cho dù bổn hoàng đích thân tới, cũng tuyệt không khả năng áp chế Phổ đại nhân, huống chi là hàng lâm thuật.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.