Hắn ngẩng đầu lên, nhìn qua ba người, nói:
Quyến Nam tiền bối, Huyền Hoa, Phi Yên, đáp ứng ta, mang nàng an toàn đi ra ngoài.
Không, ta không đi!
Thủy Tiên bướng bỉnh kêu to lên, giãy dụa nói:
Ta sẽ ở cạnh Vân Tiêu ca ca, chết cũng muốn.
Lý Vân Tiêu đẩy nàng ra, quát mắng:
Đừng hồ đồ ngươi đừng quên thân phận của mình, ngươi không thể chết được.
Vân Tiêu ca ca có thể chết, vì cái gì ta không thể chết? Huống hồ ta đã không sống nổi, thân thể của ta, ta có thể cảm nhận được, nó đang sụp đổ, không cách nào khôi phục được, ô ô ô.
Thủy Tiên nói ra điểm thương tâm, nàng nức nở nghẹn ngào, khóc ròng nói:
Ta không phải sợ chết, ta chỉ muốn chết cùng Vân Tiêu ca ca thôi.
Đầu óc Lý Vân Tiêu phát mộng, nội tâm rung động lắc lư, Phi Nghê lúc trước, Thủy Tiên hiện tại cũng như thế, nó giống như thanh đao đâm vào tim của nàng, đầu óc trở nên trống rỗng.
Liễu Phỉ Yên cũng không đành lòng nhìn cảnh này, nói:
Ngươi cho nàng ở cạnh ngươi đi.
Còn máu, máu của Vân Tiêu ca ca, ta còn rất nhiều máu.
Thủy Tiên đưa bàn tay đầy máu tươi qua, nàng đặt lên người Lý Vân Tiêu, miệng vết thương khủng khiếp ở trước ngực dán vào người Lý Vân Tiêu, nói:
Vân Tiêu ca ca không phải nói máu của ta rất hữu dụng sao? Sắp chảy sạch rồi, quá lãng phí, Vân Tiêu ca ca cầm hết đi.
Bộ dáng của nàng rất thảm thiết, người gặp người thương, người gặp người rơi lệ.
Bắc Quyến Cổn Nam ba
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-chi-ton/807599/chuong-2455.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.