Chương trước
Chương sau
Hắn ngẩng đầu lên, nhìn qua ba người, nói:
Quyến Nam tiền bối, Huyền Hoa, Phi Yên, đáp ứng ta, mang nàng an toàn đi ra ngoài.
Không, ta không đi!
Thủy Tiên bướng bỉnh kêu to lên, giãy dụa nói:
Ta sẽ ở cạnh Vân Tiêu ca ca, chết cũng muốn.
Lý Vân Tiêu đẩy nàng ra, quát mắng:
Đừng hồ đồ ngươi đừng quên thân phận của mình, ngươi không thể chết được.
Vân Tiêu ca ca có thể chết, vì cái gì ta không thể chết? Huống hồ ta đã không sống nổi, thân thể của ta, ta có thể cảm nhận được, nó đang sụp đổ, không cách nào khôi phục được, ô ô ô.
Thủy Tiên nói ra điểm thương tâm, nàng nức nở nghẹn ngào, khóc ròng nói:
Ta không phải sợ chết, ta chỉ muốn chết cùng Vân Tiêu ca ca thôi.
Đầu óc Lý Vân Tiêu phát mộng, nội tâm rung động lắc lư, Phi Nghê lúc trước, Thủy Tiên hiện tại cũng như thế, nó giống như thanh đao đâm vào tim của nàng, đầu óc trở nên trống rỗng.
Liễu Phỉ Yên cũng không đành lòng nhìn cảnh này, nói:
Ngươi cho nàng ở cạnh ngươi đi.
Còn máu, máu của Vân Tiêu ca ca, ta còn rất nhiều máu.
Thủy Tiên đưa bàn tay đầy máu tươi qua, nàng đặt lên người Lý Vân Tiêu, miệng vết thương khủng khiếp ở trước ngực dán vào người Lý Vân Tiêu, nói:
Vân Tiêu ca ca không phải nói máu của ta rất hữu dụng sao? Sắp chảy sạch rồi, quá lãng phí, Vân Tiêu ca ca cầm hết đi.
Bộ dáng của nàng rất thảm thiết, người gặp người thương, người gặp người rơi lệ.
Bắc Quyến Cổn Nam ba người cũng không đành lòng nhìn, cảnh sinh ly tử biệt quá mức thương tâm.
Lý Vân Tiêu toàn thân phát run, vô ý thức ôm chặt Thủy Tiên, máu màu vàng chảy vào trong thân thể của hắn, hắn cảm giác ấm áp, rất thoải mái.
Đột nhiên đồng tử Bạc Vũ Kình co rút lại, hắn nuốt hạ nước miếng, hắn cũng khát vọng máu tươi kia, nhưng giờ phút này Thủy Tiên bị giết, hắn lửa giận ngập trời, vào lúc này chỉ sợ cũng không ai sống nổi.
Hắn lạnh lùng nhìn qua Long Thiên Miểu cướp thiên phượng niết thể của Phi Nghê, thầm nghĩ cho dù người này là bảy đại tông chủ, thực lực thông thần, cũng khó thừa nhận lửa giận của hải tộc.
Quỷ Vương ở xa xa thu Nặc Á Chi Chu đã tới lúc mấu chốt, sắc mặt của hắn âm trầm nhìn qua Long Thiên Miểu, dường như cảm nhận được cái gì, trong mắt có hàn tinh lóe lên.
Trong lúc đó ánh mắt của hắn ngưng tụ, toàn thân đại chấn nhìn qua Lý Vân Tiêu đang ngất lịm.
Chỉ thấy trên người Lý Vân Tiêu đã sớm dính đầy máu của Thủy Tiên, trong máu đỏ thẫm có ma vân đen kịt, thân thể hoàn toàn ma hóa.
Không chỉ có như thế, trong máu Thủy Tiên có khí tức màu vàng bám vào da thịt của Lý Vân Tiêu, ma vân cũng đang hòa vào máu tươi.
Đây là…
Đột nhiên thân ảnh Bắc Quyến Cổn Nam chấn động mạnh, ánh mắt mang theo thần thái khó tin, không ngờ bị dọa lui ra phía sau.
Như thế nào?
Huyền Hoa cùng Liễu Phỉ Yên cả kinh, không rõ là sợ cái gì, vậy mà làm cho hắn bị sợ như thế.
Ọt ọt…
Trong mắt Bắc Quyến Cổn Nam sợ hãi không giảm chút nào, lẩm bẩm nói:
Tại sao có thể như vậy… Tại sao có thể như vậy…
Này, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, ngươi nói rõ ràng đi.
Huyền Hoa hô to một câu.
Nhưng Bắc Quyến Cổn Nam vẫn thất thần như cũ, đối với hắn lại ngoảng mặt làm ngơ.
Người cổ quái!
Huyền Hoa nói thầm một câu, đột nhiên mí mắt của hắn nhảy lên, mạnh mẽ quát:
Xảy ra chuyện gì?
Chỉ thấy trong người Lý Vân Tiêu có rất nhiều phù văn sáng lên, không ngừng bay múa trên không trung, trong phù văn có màu tối sầm và màu vàng, phù văn không ngừng lóe lên rồi biến mất.
Sau đó là hào quang như kết giới hiện ra, trực tiếp gắn lên người của Lý Vân Tiêu, sau đó lại bay ra bên ngoài lần nữa.
Hai người lập tức cảm nhận được khí tức cường đại, vội vàng lên tiếng, nhìn nhau, bộ dáng vô cùng kinh hãi.
Biến hóa bên này lại làm cho người ta ngoài ý muốn, toàn bộ ánh mắt đều nhìn qua bên này.
Đã xảy ra chuyện gì?
Không ít người lộ ra vẻ kinh hãi, cổ quái nói:
Lý Vân Tiêu thần bí khó lường, hắn đang dùng công pháp thần thông gì thế?
Lại có người cả kinh nói:
Khí tức thật khủng khiếp, thương thế vừa rồi nặng vậy mà không chết? Là hồi quang phản chiếu sao?
Bạc Vũ Kình càng cả kinh trợn mắt há hốc mồm, hắn từ đầu đến cuối vẫn nhìn chằm chằm vào nhất cử nhất động của Lý Vân Tiêu, hắn lần đầu tiên phát hiện ra biến hóa thế này.
Hơn nữa biến hóa không chỉ có nhan sắc, còn có loại khí tức này khủng bố mà quen thuộc, rồi lại lạ lẫm…
Đột nhiên toàn thân của hắn run lên, hắn cả kinh hít khí lạnh, bản thân hắn đang phân thần, Lý Vân Tiêu tựu chẳng biết lúc nào đang nằm chờ chết trên đất biến thành ngồi xếp bằng.
Vết thương đáng sợ trên người vẫn còn, chúng đã đình chỉ đổ máu, hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt bình thản, hai tay bấm niệm pháp quyết, mặt không mang theo chút tình cảm nào.
Sắc mặt của Vi Thanh biến thành âm trầm, khí tức xa lạ này đã làm hắn cảm thấy không thoải mái.
Trên người Lý Vân Tiêu có quá nhiều bí mật, mỗi lần hắn cho rằng đã chấm dứt thì bí mật lại hiện ra, cho dù hắn sắp chết vẫn bộc phát kinh người như thế.
Hắn âm thầm hạ quyết tâm, nếu chờ nữa có thể phá vỡ vòng vây thoát ra, nhất định phải mang Lý Vân Tiêu trở về Thánh Vực, sau đó nghiên cứu xem hắn còn có bí mật nào khác hay không.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vì sao ta có cảm giác tim đập nhanh thế này?
Trong nội tâm Quỷ Vương sinh ra cảm giác hoảng hốt, không thể tin được nói:
Ta sắp trở thành thiên hạ vô địch rồi!
Hắn khiếp sợ nhưng vẫn khó nhịn sinh ra cảm giác bất an, hắn đang tăng tốc độ nhanh hơn trước, các ấn quyết hắn vận dụng như mưa.
Hào quang trên Nặc Á Chi Chu trên cơ bản đã hao hết, sau khi đánh ra mấy phù văn cuối cùng, rốt cuộc chiếc thuyền đã khôi phục bộ dáng bình thường.
Phốc!
Đột nhiên Diệp Phàm phun ra một ngụm máu tươi, gương mặt của hắn lúc này biến thành trắng bệch.
Vừa rồi Quỷ Vương đã chặt đứt liên hệ giữa hán và Nặc Á Chi Chu, tuy lạc ấn trên đó thì không dễ dàng xóa đi như vậy, nhưng hắn hiện tại đã triệt để không cách nào khống chế chiến thuyền nữa rồi.
Trong nội tâm vô cùng đắng chát, bách chuyển thiên hồi, trải qua mọi việc, tổ tiên lưu lại thánh khí cũng ném mất.
Vừa nghĩ tới đây, trong mắt của hắn mang theo tuyệt vọng, thể xác và tinh thần bị đả kích nặng nề, lại phun một ngụm máu tươi, trực tiếp tác động thương thế trong cơ thể, thân thể lúc này chuyển biến xấu rất nhiều.
Khặc khặc khặc khặc, thánh khí nhân tộc rốt cuộc đã thuộc về ta.
Một quỷ trảo từ trên trời giáng xuống, tiếng ầm ầm từ trong Nặc Á Chi Chu vang vọng ra ngoài, Nặc Á Chi Chu tùy thời biến mất lần nữa.
Ha ha ha ha…
Quỷ Vương trong khoảnh khắc cười rộ lên, hắn đắc ý dạt dào, vô cùng vô lại.
Tiếng cười vừa dừng, hắn xoay người lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn qua Long Thiên Miểu đang hấp thu thiên phượng chi lực, trong mắt mang theo trào phúng và sát ý.
Nội tâm Long Thiên Miểu chấn động, thầm nghĩ không tốt, lập tức tăng mạnh nguyên lực, dùng tốc độ nhanh nhất rút thiên phượng chi lực đi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.