Chương trước
Chương sau
Ha ha, Long Thiên Miểu, ngươi chớ có lên mặt trước mặt ta.
Lý Vân Tiêu hung hăng nói:
Hôm nay ai dám động đến nàng, kẻ đó sẽ chết!
Đám người ở xa xa nhìn qua, nghe Long Thiên Miểu nói còn có hi vọng, lập tức sinh ra dục vọng muốn sống, trong ánh mắt tràn đầy chờ đợi.
Vi Thanh cau mày nói:
Lý Vân Tiêu, ngươi còn nhớ rõ Phi Nghê trước khi chết nói gì chứ?
Chết con mẹ các ngươi, khi chết ngươi không nói chuyện sao?
Lý Vân Tiêu giận tím mặt, trực tiếp mắng.
Vi Thanh lập tức giận xanh mặt, nhưng giờ phút này cũng chỉ có thể áp chế lửa giận, cắn răng nói:
Tốt, ta nói sai, ngươi nhớ rõ Phi Nghê vừa nói, nàng hy vọng ngươi hảo hảo sống sót, chạy ra khỏi nơi này, vấn đỉnh đỉnh phong, ngươi cô phụ hy vọng của nàng sao?
Lý Vân Tiêu cười lạnh nói:
Hi sinh Phi Nghê thiên phượng niết thể đào tẩu, ngươi cảm thấy ta sẽ làm chuyện này sao?
Diêu Kim Lương lạnh giọng nói:
Lý Vân Tiêu, làm người không thể quá ích kỷ, mọi người sắp mất mạng, hơn nữa đây còn là cứu chính ngươi.
Giọng nói Lý Vân Tiêu biến thành lạnh lùng nói:
Ngươi là kẻ điếc sao? Ta lập lại lần nữa, hôm nay kẻ nào đánh chủ ý lên Phi Nghê, kẻ đó phải chết!
Ai!
Huyền Hoa thở dài một hơi, giơ ngón cái lên, nói:
Ta ủng hộ ngươi nhưng mà ngươi cũng không cần quá bi thương, tất cả mọi người sắp xong đời rồi, sẽ nhanh chóng gặp lại nhau thôi.
Hừ!
Trên mặt Lý Vân Tiêu đầy vẻ lo lắng, hừ một tiếng.
Sát khí Vi Thanh dâng lên, lạnh giọng nói:
Chuyện lớn như thế, há có thể cho phép theo ý của ngươi, chấp mê bất ngộ, chết trước tiên là ngươi.
Những người còn lại đứng bên cạnh Vi Thanh, tất cả đều lộ ra thần thái căm thù, dần dần xúm lại.
Long Thiên Miểu cau mày nói:
Lý Vân Tiêu, Phi Nghê chính là người của Long gia ta, xử lý thân thể của nàng thế nào, có lẽ do Long gia ta nói mới tính toán, ngươi có quyền gì chứ?
Quỷ Vương ở xa đang bấm niệm pháp quyết, không ngừng đánh các ấn quyết vào trong Nặc Á Chi Chu, vội vàng thu vật ấy cho mình, hắn thỉnh thoảng lườm qua bên này, thấy mọi người lâm vào trong cãi vã, càng cười lạnh châm chọc.
Tuy Nặc Á Chi Chu mất đi Diệp Phàm khống chế, nhưng muốn khống chế nó thì quá khó khăn, hai tay Quỷ Vương lúc này hợp lại, hét lớn:
Ba mươi ba công tào, trở về vị trí cũ!
Luân hồi vừa chuyển động, ba mươi ba công tào vào lúc này đều mở mắt ra, chúng bay lên không trung, bay thẳng về phía Quỷ Vương.
Trên đầu Quỷ Vương đột nhiên ngưng tụ ra hư ảnh đầu lâu màu xanh lá, hai mắt trống rỗng, bên trong có hỏa diễm màu xanh lập lòe. Miệng há to lộ ra lỗ đen tối tăm, dường như có hấp lực rất mạnh, hấp thu ba mươi ba công tào.
Lê kinh hãi nói:
Hắn thu Nặc Á Chi Chu, muốn dung làm một thể với luân hồi đại chuyển bàn.
Vi Thanh trầm giọng nói:
Dung làm một thể là có ý gì?
Lê nói:
Là trong ngươi có ta, trong ta có ngươi, đại chuyển bản này là một phần thân thể của Quỷ Vương. Khó trách hắn khinh thường giết chúng ta, chỉ cần hắn trực tiếp dung hợp với đại chuyển bàn, chúng ta cũng chỉ là một phần thân thể của hắn mà thôi, trực tiếp bị luân hồi chi quang dung luyện, hóa thành dinh dưỡng của hắn.
Long Thiên Miểu quát to:
Không kịp, Lý Vân Tiêu mau giao thiên phượng niết thể cho ta.
Trong mắt của hắn có lệ quang tuôn ra.
Đầu quỷ trên đầu Quỷ Vương không ngừng cắn nuốt ba mươi ba công tào, lực lượng bản thân Quỷ Vương cũng dần dần cường đại lên, lúc này áp chế Nặc Á Chi Chu.
Diệp Phàm ngồi xếp bằng ở phía xa chữa thương, hắn giờ phút này không dám động đậy chýt nào cả, công thể sắp sụp đổ, chỉ có thể cưỡng ép duy trì thương thế không nặng hơn mà thôi, đắng chát nhìn qua Nặc Á Chi Chu đang bị Quỷ Vương thu từng chút một.
Ha ha, dung hợp với đại chuyển bàn, hơn nữa còn có thánh khí này, bổn tọa thật sự là thiên hạ vô địch, cho dù giết Le,e ta cũng có nắm chắc chống cự lại khế ước cắn trả.
Quỷ Vương nhe răng cười, ba mươi ba công tào đều bị đầu quỷ kia ăn tươi, lực lượng trên người của hắn không ngừng tăng cường.
Nặc Á Chi Chu đang bị Quỷ Vương áp chế, hình thể không ngừng thu nhỏ lại, hào quang dần dần ảm đạm, không ngừng run rẩy sau đó cũng không thể làm gì, hoàn toàn không thể giãy giụa.
Đoan Mộc Hữu Ngọc nói:
Lý Vân Tiêu, tuy ta rất muốn đúng bên phía của ngươi, nhưng lần này thật không thể tùy ý ngươi được.
Mọi người không ngừng tới gần, trong mắt mang theo thần thái giận dữ.
Sắc mặt Lý Vân Tiêu biến thành lạnh lùng, một tay bấm niệm pháp quyết, lập tức ba mươi sáu chuôi Bắc Thiên Hàn Tinh Kiếm bay ra, không ngừng kết trận trên không trung, chậm rãi hạ xuống, đâm vào vùng đất bên người.
Kiếm khí mênh mông xuất hiện, kiếm khí cũng lạnh lùng như tâm tình của hắn, mỗi người đứng trong kiếm hải kia toàn thân lạnh như băng.
Bắc Minh thế gia Trưởng Tôn Vũ lạnh giọng nói:
Lại muốn cầm ba mươi sáu kiện huyền khí ra dọa người sao? Không thể phá luân hồi, tất cả mọi người đều phải chết không nghi ngờ, ngươi không được tùy ý làm bậy!
Sát khí lóe lên trong mắt Lý Vân Tiêu, không nói hai lời, hắn lật tay một cái, một thanh trường kiếm bắn ra, bắn thẳng vào Trưởng Tôn Vũ.
Ngươi…
Trưởng Tôn Vũ hoảng hốt, hắn thả người ra sau, muốn tránh né một kích này.
Nhưng lực lượng của hắn bị luân hồi áp chế lợi hại, bản thân lại bị trọng thương, hắn làm sao trốn đi được, bị chém thành hai đoạn.
Xùy!
Máu tươi bắn lên cao xinh đẹp như pháo hoa nở rộ, ai nhìn thấy cảnh này cũng sinh ra cảm giác thê lương.
Lý Vân Tiêu ngươi…
Tất cả mọi người hoảng hốt.
Lý Vân Tiêu lạnh lùng nói:
Nói nhiều với kẻ điếc hơn nữa cũng không dùng được.
Vi Thanh giận dữ, vung tay lên, quát:
Giết!
Mọi người lúc này không ngừng tới gần, dù sao Lý Vân Tiêu ở chỗ này không bị luân hồi chi lực áp chế, hơn nữa hắn bày ra lực lượng khiến người ta sợ hãi.
Bạc Vũ Kình thở dài, nói:
Vân Tiêu lão đệ, lần này ta không cách nào giúp ngươi rồi.
Hắn giơ trường kiếm lên, từng đạo kiếm ý từ thân kiếm bắn ra ngoài, bắn thẳng vào Lý Vân Tiêu bên này.
La Thanh Vân cau mày nói:
Lý Vân Tiêu, lần này ngươi quá tùy hứng rồi.
Hắn cầm thương đi tới, long uy chấn chấn.
Ánh mắt Lý Vân Tiêu ngưng tụ, nói:
La Thanh Vân, giao bổn mạng long nguyên cho ta, ngươi muốn cái gì ta cũng cho.
La Thanh Vân nói:
Lấy bổn mạng long nguyên của ta, có khác gì giết ta chứ? Nếu ta bảo ngươi tự hủy căn cơ võ đạo, ngươi có bằng lòng hay không?
Lý Vân Tiêu nói:
Ngươi cho ta bổn mạng long huyết, ta hiện tại sẽ hủy,
La Thanh Vân nhướng mày, thở dài:
Thật có lỗi, yêu cầu này ta thật làm không được.
Lý Vân Tiêu gật đầu nói:
Ta biết rõ thật khó khăn ngươi, muốn thân thể Phi Nghê, vậy dùng mạng đi đổi đi.
Dưới ánh sáng của thiên phượng nguyên quang, thương thế của hắn dần dần khép lại, ba mươi sáu kiếm dường như cảm nhận được sát ý của hắn, không ngừng chấn động cả vùng đất, đại đạo bao phủ các nơi.
Đồng thời tay phải của hắn lăng không mộ trảo, Hàn TInh Kiếm bay lên, lọt vào trong tay của hắn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.