Chương trước
Chương sau
Một người khác?
Trữ Khả Vi nhíu mày suy nghĩ, thập phần khó hiểu. Nhưng Trữ Khả Vân cũng không nhiều lời, hơn nữa lúc này đã biết đáp án, hắn cũng không hề hỏi nhiều, ánh mắt tỏa sáng nhìn chằm chằm vào Lý Vân Tiêu.
Người mang Nặc Á Chi Chu, như vậy kẻ này giá trị to lớn, căn bản không cách nào đánh giá.
Ở nơi này không kẻ nào không phải bá chủ đương thời, cũng nghĩ tới vấn đề như thế, cũng nghĩ đến Lý Vân Tiêu vừa rồi nói “Tìm đến họa sát thân “, sợ rằng thật là như vậy.
Hiện tại hắn chính miệng thừa nhận Nặc Á Chi Chu đang ở trên người của mình, mặc dù có thể rời khỏi luân hồi hồi đại chuyển bàn, tất nhiên cũng sẽ bị thiên hạ đuổi giết.
Tử Xú Tịch không ngừng nuốt đan dược, tránh trái tránh phải vô cùng chật vật, liên tục kêu lên:
Đã tới thời điểm này, còn cân nhắc nhiều vậy sao, cứ liều mạng đi.
Vi Thanh cũng kịp phản ứng, trong mắt tràn đầy vẻ phức tạp, nhưng rất nhanh quét sạch chúng đi, nghiêm mặt nói:
Lý Vân Tiêu, Tử Xú Tịch nói không sai, nếu như ngươi có thể hóa giải nguy cơ lần này, đó là phúc của thiên hạ.
Lý Vân Tiêu cười khổ nói:
Phúc của thiên hạ là họa của ta, ta có cảm giác mình phải hi sinh bản thân cứu mọi người.
Vi Thanh nói:
Ngươi yên tâm. Chỉ cần ngươi mang mọi người thoát ly khốn cảnh, liền không cần lo lắng đám đạo chích kia, Thánh Vực tự nhiên sẽ đứng ở bên ngươi.
Hừ, đứng bên hắn đoán chừng cũng vì Nặc Á Chi Chu nha?
Huyền Hoa bắt đầu mỉa mai.
Câm miệng!
Vi Thanh tức giận quát một tiếng, nói:
Ngươi là đồ điên, đến lúc nào rồi mà còn đối đầu với bổn tọa, thật hận không thể giết ngươi ngay.
Huyền Hoa cũng giận dữ, đang muốn mắng nhau vài câu, bị Liễu Phỉ Yên nháy mắt, lúc này mới áp chế lửa giận.
Bờ môi Liễu Phỉ Yên khẽ nhúc nhích, truyền âm nói:
Đây là phiền toái lớn, sợ rằng cho dù đánh lui Quỷ Vương, sau đó cũng bị chặn giết. Thậm chí không đánh lui Quỷ Vương, có lẽ vừa đi ra ngoài sẽ có người ra tay.
Huyền Hoa nhíu mày, trong mắt mang theo sát khí.
Liễu Phỉ Yên lại truyền âm nói:
Cho nên ngươi không nên tức giận, an tâm điều tức thương thế, mặc dù nhiệm vụ lần này thất bại cũng nhất định phải bảo vệ hắn, quyết không thể để kẻ khác tổn thương hắn.
Sắc mặt Huyền Hoa nặng nề gật gật đầu, không nói chuyện nữa.
Bộ dáng Lý Vân Tiêu đầy do dự, kỳ thật hắn sớm đã nghĩ tới sử dụng Nặc Á Chi Chu rời khỏi, một là sợ việc này bạo lộ, có thể giữ bí mật là tốt nhất, bây giờ xem ra đã không có khả năng.
Hai là hắn không biết Diệp Phàm có nắm chắc rời đi hay không, dù sao nơi đây quá mức quái dị, cái gọi là luân hồi chi lực, chưa ai tiếp xúc qua bao giờ.
Nhưng tình thế hiện tại cấp bách, nếu không thử một lần, như vậy chắc chắn sẽ bị tiêu diệt toàn bộ.
Để ta thử đi!
Trong Giới Thần Bi có tiếng nói của Diệp Phàm vang lên, nói:
Mặc dù không thể đi ra ngoài, ta cũng có thể nếm thử phá vỡ đại chuyển bàn này.
Lý Vân Tiêu nhướng mày, nói:
Tốt, hết sức là được!
Hào quang sau lưng hắn lóe lên, Diệp Phàm trực tiếp hiện thân, mi tâm có kim quang xuất hiện, một chiếc thuyền nhỏ lập tức xoay tròn bay ra, nó nhanh chóng biến lớn.
Đồng tử mọi người đột nhiên co lại, cảm thấy kỳ quái vì đột nhiên có một tên thiếu niên xuất hiện, trong nội tâm chấn động, bị thuyền nhỏ hấp dẫn.
Tuy đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng thời điểm nhìn thấy thánh khí trong truyền thuyết hiện ra trước mặt, bọn họ vẫn sợ hãi không dứt.
Đúng là vật ấy… Đúng là vật ấy…
Trong mắt Vi Thanh bắn ra tinh mang, hiểu biết về Nặc Á Chi Chu, trừ Diệp gia ra, cũng chỉ có Thánh Vực.
Hắn đã nghiên cứu qua các loại tư liệu không biết bao nhiêu lần, cũng thử tìm kiếm khắp thiên hạ, đều không tìm được, không thể ngờ nó nằm trong tay một thiếu niên không ai biết, trong đầu hắn đồng thời hiện xuất hiện nhiều dấu hỏi, người này là ai?
Trữ Khả Vi thế mới biết “Một người khác” là cái gì, cũng khiếp sợ và ngạc nhiên, sắc mặt đầy phức tạp.
Diệp Phàm ném Nặc Á Chi Chu ra, lập tức kim quang xán lạn, nó nhanh chóng biến lớn trên bầu trời, vô số phù văn màu vàng tuôn ra, lực lượng chấn động xuất hiện, làm cho cả luân hồi đại chuyển bàn cũng phải lắc lư.
Đó là…
Quỷ Vương cũng cả kinh, rốt cục cũng mở miệng lần đầu tiên sau khi bị thương. Hắn hoảng sợ nhìn trên bầu trời, kinh ngạc nói:
Thánh khí!
Thương cũng kinh hoàng, sắc mặt ngưng trọng. Hồn Thiên Nghi trong người của hắn cũng bị cảm ứng, trong mắt tràn đầy phức tạp nhìn qua bầu trời.
Hắn tốn hao vài vạn năm mới triệt để luyện hóa Hồn Thiên Nghi, mà thiếu niên này còn nhỏ như thế, lại có thể sử dụng thánh khí thành thạo tới trạng thái này, sao không làm hắn khiếp sợ và cảm khái cơ chứ.
Đột nhiên sắc mặt Quỷ Vương lạnh như băng, quát:
Giết thiếu niên kia!
Ba mươi ba công tào lập tức dừng giết chóc, trong thời gian ngắn cùng lao về phía Diệp Phàm.
Vi Thanh quát to:
Bảo hộ hắn!
Tất cả mọi người là trong nội tâm rùng mình, thoáng một phát chiến ý tăng vọt bắt đầu.
Đối diện quang minh trước mặt, dục vọng muốn sống kích phát tiềm lực vô cùng, khí tràng nơi này ngưng tụ rất cường đại, làm cho luân hồi chi lực cũng giảm bớt vài phần.
Vào lúc này ai cũng hiểu đây là hy vọng cuối cùng, cũng đặt trên người của Nặc Á Chi Chu, tất cả mọi người lập tức ngưng tụ bên phía Diệp Phàm cùng Lý Vân Tiêu, bao vây quanh hai người.
Bảy tên Quỷ Tu la đứng mãi bên ngoài, còn lại đã chết trận toàn bộ, cho chúng đi tiên phong, vài tên cường giả siêu phàm nhập thánh theo sau, các cường giả còn lại ngưng tụ chính giữa.
Tuy Quỷ Tu La không thể nào là đối thủ của công tào, nhưng cũng may không sợ chết, khôi phục nhanh, đủ hung ác, tăng thêm sau lưng có vô số cường giả liều mạng, lúc này cục diện đã ổn định lại.
Diệp Phàm không ngừng đánh các ấn quyết vào trong Nặc Á Chi Chu, hào quang màu vàng lập loè, không gian lực khủng khiếp tỏa ra, chung quanh chiếc thuyền có tiếng oanh minh vang vọng, dường như có cánh cửa lớn đang mở ra.
Quỷ Vương kinh sợ không thôi, hắn nhìn qua uy năng của thánh khí, siêu cường không gian lực không ngừng phát ra, hơn nữa hình thái chiếc thuyền này hiển nhiên là dùng để xuyên toa ra ngoài.
Nếu mọi người rời khỏi luân hồi đại chuyển bàn, hắn sợ rằng không có nắm chắc đánh chết mọi người, hắn cũng bất chấp chữa thương tiếp, rống lên một tiếng trùng thiên.
Đao mang lóe lên, đại chuyển bàn ngưng tụ luân hồi đao, hắn cầm đao trong ta và chém thẳng xuống.
Ngăn hắn lại!
Vi Thanh hét lớn một tiếng, ném giang sơn như họa ra.
Đồng thời các loại huyền khí bay lên đầy trời, đánh thẳng vào đao mang kia.
Tất cả mọi người vào lúc này đồng tâm hiệp lực, nếu Quỷ Vương giết Diệp Phàm, chẳng khác gì giết sạch bọn họ.
Dưới luân hồi đại chuyển bàn bao phủ, huyền khí của mọi người đều bị áp chế gắt gao, cũng may số lượng rất nhiều, hoàn toàn có thể áp chế một đao của Quỷ Vương.
Ầm ầm!
Không ít huyền khí trực tiếp nổ tung trên không trung, làm cho nhiều võ giả tại bị cắn trả thổ huyết tại chỗ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.