Chỉ có ánh mắt Huyền Hoa, Liễu Phỉ Yên, Bạc Vũ Kình là vô cùng chú ys, ánh mắt Lý Vân Tiêu cũng co rụt lại, trái tim đang đập mạnh, cả kinh kêu to:
– Ah!
Huyền Hoa cả kinh, vội vàng xoay đầu lại, nói:
– Sao thế?
Ánh mắt Lý Vân Tiêu nhìn thẳng qua Kỳ Thắng Phong, trên mặt lấy làm kinh ngạc, trong lòng của hắn xuất hiện một suy đoán, chỉ là không thể xác nhận.
– Không có việc gì, sợ bóng sợ gió một hồi.
Lý Vân Tiêu ung dung thở dài.
Nội tâm Huyền Hoa nội tâm chấn đông, quát:
– Sửu nhân tác quái, quả nhiên là ngữ khí cũng giống nhau.
Trong mắt của hắn bắn ra dị sắc, nhìn thẳng vào Lý Vân Tiêu, trên mặt trừ kinh hỉ cực độ ra, còn có chờ mong vô tận.
Trừ số ít mấy người ra, tất cả mọi người vẫn lộ ra thần thái hồ nghi, nhìn qua hai người bọn họ, suy đoán thân phận của Lý Vân Tiêu.
Lý Vân Tiêu cau mày nói:
– Đến lúc nào rồi, còn ngạc nhiên, chờ còn sống ra ngoài rồi nói sau!
– Ha ha!
Huyền Hoa cười ha hả, dường như tâm tình thập phần tốt, hắn lúc trước đã khẳng định thân phận Lý Vân Tiêu tới chín phần, hiện tại biến thành mười phần.
Liễu Phỉ Yên cũng cười cười, giống như tiên tử trong tranh, vẻ mặt cau có cũng giãn ra một ít.
Vi Thanh thì vô cùng thất kinh, Lý Vân Tiêu quật khởi trong mấy năm qua, làm sao quen biết hai phong hào Võ Đế, trong nôi tâm của hắn ẩn ẩn có suy đoán, nhưng chỉ cảm giác hoang đường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-chi-ton/807589/chuong-2445.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.