Lý Vân Tiêu cảm thụ được mênh mông sát khí của Long Thiên Miểu, không khỏi con ngươi chợt co rút lại, bỗng nhiên cảnh giác, lạnh giọng nói:
– Long Đại tiên sinh, lúc này muốn vi phạm hứa hẹn sao?
Trong mắt của Long Thiên Miểu lóe lên hàn quang, lạnh lùng nói:
– Bản tọa không đối với ngươi xuất thủ, cũng không đại biểu người khác sẽ không đối với ngươi xuất thủ a.
Hắn ngũ chỉ một trảo, nhất thời một đạo thanh quang ở lòng bàn tay hội tụ, dần dần ngưng tụ thành một cây thiết côn.
Thiết côn dài chừng ba thước, hiện ra màu xám bạc, nhìn như phổ thông không có gì lạ, lại khiến người có một loại cảm giác lạnh như băng.
Con ngươi của Lý Vân Tiêu chợt co rút lại, tròng mắt của hắn chớp động thất thải ánh sáng, chỉ một cái liền nhìn thấu thiết côn, lại là một thanh trường kiếm rộng hai ngón tay, không biết Long Thiên Miểu vì sao phải đem nó giấu ở trong côn.
Vi Thanh nhướng mày, nói:
– Long Đại tiên sinh, ngươi muốn để cho bọn họ tất cả đi ra sao?
Long Thiên Miểu nói:
– Không giết Lý Vân Tiêu làm sao tiết mối hận trong lòng của ta? Huống hồ ta cũng rất muốn thấy thấy uy lực của bọn họ đấy.
Trường côn ở trong tay vừa chuyển, tản mát ra tiếng khí uẩn “Ong ong”, từng đạo quang vựng ở chung quanh hắn nổi lên.
– Cái gì?
Lý Vân Tiêu hoảng hốt, cả người chấn động, khó có thể tin nhìn quang vựng này. Hắn rốt cuộc hiểu rõ Long Thiên Miểu tại sao lại cùng với Vi Thanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-chi-ton/807574/chuong-2430.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.