Chương trước
Chương sau
Kim Diệp thoáng cái phóng đại, thân ảnh mọi người hiển lộ ra, Lý Vân Tiêu cầm la bàn, nhìn đại điện nói:
– Bọn họ tiến vào rồi.
Ninh Khả Vân cả kinh nói:
– Đây là Thái Hư huyễn điện sao, to lớn như vậy, chúng ta có nên đi vào hay không?
Song đồng của Lý Vân Tiêu hóa thành màu đen, ngắm nhìn hơi nước trước đại điện, xuyến thấu qua tất cả, nhìn thấy một đoàn ba văn.
Cửu Long phi bộc hoàn toàn che giấu ba văn, chấn lên kinh đào, căn bản mênh mông khó xét, chỉ có ở dưới nguyệt đồng mới có thể rõ ràng thấy được.
Trung tâm ba văn, là một điểm bạch mang, càng bao phủ ở trong vô số thủy hoa, nhưng Lý Vân Tiêu thấy rõ ràng điểm bạch mang này ngưng mà không tán, phóng ra ba văn lực cũng phi thường vững chắc, kéo dài không dứt.
– Lý Vân Tiêu, làm sao vậy?
Hàn Quân Đình chú ý tới dáng vẻ của hắn, hướng trong nước nhìn lại, nhưng cái gì cũng không có phát hiện.
Lý Vân Tiêu cười nói:
– Không có việc gì, chỉ là đi vào Thái Hư huyễn điện cũng không phải chỉ có người Yêu Tộc.
Hàn Quân Đình cau mày nói:
– Cũng không kỳ quái, nếu chúng ta có thể tìm tới đây, những tuyệt thế cường giả khác có thể tới cũng không ngạc nhiên.
Lý Vân Tiêu cười nói:
– Đi thôi, Thái Hư huyễn cảnh này diễn biến càng ngày càng chân thật, dừng càng lâu càng nguy hiểm.
Hắn đi vào, người còn lại cũng vội vàng đuổi kịp, hơn mười người tiêu thất ở trong hơi nước.
Trong một hang động đồ sộ, trên đỉnh có thạch nhũ tinh xảo đặc sắc, sinh ra từng mãnh yên hà.
Trên vách động chiếu ra hai đạo nhân ảnh, đối nhau tĩnh tọa, không có bất kỳ thanh âm gì.
Đông…
Đột nhiên một giọt thạch nhũ thuần trắng hạ xuống, ở trên tảng đá mở tung.
Một người trong đó chậm rãi mở mắt, ánh sáng Ngọc thạch trong động chiếu rọi, dung nhan tuấn tú có vẻ yêu dị, trong con ngươi chớp động tiếu ý nói:
– Tới không ít người thú vị nha.
Trung niên nam tử ngồi đối diện vóc người khôi ngô, sắc mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng, thoáng cái mở hai mắt, hàn mang như điện bắn ra, lạnh lùng nói:
– Hừ, cẩn thận đùa lửa trên thân, chung quy thất bại trong gang tấc.
Đằng Quang khẽ cười nói:
– Hì hì, Không cần các hạ hảo tâm, cho dù thực sự chết đi, chí ít Bổn Tọa cũng nỗ lực qua, đã nếm thử, chết cũng không tiếc. Huống chi tình huống bây giờ so với ta dự đoán tốt hơn rất nhiều, cũng không ít người quen bằng hữu tới ủng hộ.
Kỳ Thắng Phong lạnh lùng nói:
– Đáng tiếc lão phu không có hứng thú cùng ngươi chịu chết, đợi phá tan Phong Ấn này, liền là tử kỳ của ngươi.
Thân thể hắn kịch liệt run rẩy, trên đỉnh đầu nhất thời hiện ra một mảnh quang vựng, bên trong có ngũ quang thập sắc, sơn thế kéo dài, áp đến toàn bộ không gian run rẩy.
Một mảnh núi non kia ở dưới Kỳ Thắng Phong giãy dụa, bắt đầu “ầm ầm” rung động, có tư thế sụp xuống, số lớn Vân Khí từ bên trong quang vựng rơi ra.
Đằng Quang không chút hoang mang, giơ tay lên kết ấn, lăng không điểm ra.
Từng đại tự kim sắc ở trên không trung hiện hình, bay vào trong quang vựng, nhất thời khí thế rung động giảm đi, từ từ khôi phục lại bình tĩnh.
Quang vựng lóe lên, ở trên đỉnh đầu Kỳ Thắng Phong biến mất.
– Hừ, vậy mà mượn dùng cả tòa sơn thế đến áp ta, đáng tiếc lực lượng của ngươi có hạn, ta muốn nhìn ngươi còn có thể kéo bao lâu.
Kỳ Thắng Phong hừ lạnh một tiếng, châm chọc nói:
– Chỉ hai ba lần nữa, ta liền có thể phá vỡ, đến lúc đó sẽ là tử kỳ của ngươi.
Đằng Quang híp mắt cười nói:
– Chờ ngươi phá vỡ rồi hãy nói.
Kỳ Thắng Phong hừ một tiếng, liền nhắm mắt lại tiếp tục điều tức.
Trong mắt Đằng Quang tinh quang chớp động, hai tay không ngừng bắt quyết, ngàn vạn Trận Phù cổ quái bay ra, hướng bốn phương tám hướng tán đi.
Trong những Trận Phù kia, tất cả đều ẩn chứa quy tắc, thoáng cái bay vào Tinh Bích, sau đó biến mất.
Da thịt trên người của hắn như là thoáng cái rút hết máu, dị thường tái nhợt, thậm chí trong suốt.

Đám người Lý Vân Tiêu bước vào trong đại điện, thoáng cái bị cảnh tượng trước mắt làm sợ ngây người.
Từng tòa cung điện đứng sửng trong mây, rậm rạp trải rộng trước mắt.
Trước mỗi tòa cung điện đểu dùng Vân Thê tương liên, trong khoảnh khắc nhìn lại giống như là mênh mông vô bờ.
Phi Nghê thở dài nói:
– Cửu Long phi bộc to lớn, nguyên lai chỉ là một cánh cửa mà thôi.
Hàn Quân Đình cau mày nói:
– Cái này phiền toái, nhiều cung điện như vậy… ít nhất … có hơn một nghìn, ai biết Vương Tọa ẩn thân nơi nào?
Lý Vân Tiêu giơ tay lên, Yêu Khí la bàn cũng đình trệ, hình như thoáng cái mất đi liên hệ.
Ninh Khả Vân cảnh giác nói:
– Sẽ không ở đây cũng là người Yêu Tộc cố ý dẫn chúng ta tới chứ?
Lý Vân Tiêu nói:
– Sẽ không, nơi đây ngoại trừ Đại Yêu ra, còn có những người khác đi vào, lúc trước ngoài điện ta nhìn thấy ký hiệu những người khác lưu lại.
Tử Xú Tịch nói:
– Nơi đây là thật, việc cấp bách là tìm ra chỗ của Vương Tọa, nhiều cung điện như vậy, không bằng mọi người phân công nhau hành sự?
Hàn Quân Đình lạnh lùng nói:
– Tử Xú Tịch đại nhân sợ là muốn chạy đi, miễn cho bị Vi Thanh nhìn thấy sẽ nghi.
Tử Xú Tịch trầm xuống quát:
– Hàn Quân Đình, đừng vội lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, ta là vì mọi người bày mưu tính kế.
Lý Vân Tiêu nói:
– Tử Xú Tịch đại nhân không nên tức giận, tâm tư đại nhân chúng ta đều có thể cảm nhận được, không bằng đại nhân thử xem có thể thuận lợi bay vào một đại điện phía trước hay không.
Tử Xú Tịch nói:
– Có ý gì? Chẳng lẽ còn có cấm chế?
Hắn cau mày, vẻ mặt cảnh giác, thoáng cái phóng lên cao, nhất thời kích bắn ra ba đào, cả người bị một cổ lực lượng áp chế, trực tiếp bắn trở về.
Phanh…
Cả người hắn bị ép lui, hai chân đạp vào đại địa, toàn bộ bàn chân vùi lấp xuống dưới, Nguyên lực ở trên người hắn nổ lên, kích đãng ra.
Mọi người lập tức bị nguyên lực kia trùng kích, đều lộ ra kinh hãi.
Lý Vân Tiêu cũng giật mình nói:
– Cũng quá mạnh đi?
Tử Xú Tịch âm trầm nói:
– Nếu không phải sớm có cảnh giác, sợ là sẽ chấn đến bị thương.
Ninh Khả Vân có chút không tin nói:
– Quá khoa trương đi? Vừa rồi Tử Xú Tịch đại nhân dùng mấy phần lực lượng? Toàn lực trùng kích có thể phá bỏ đạo phong tỏa này không?
Tử Xú Tịch trầm tư nói:
– Chí ít dùng năm thành, toàn lực đánh có thể đột phá. Nhưng vạn nhất không phá nổi, bị cấm chế này phản phệ, không chết cũng phải bị thương nặng.
Hàn Quân Đình nói:
– Nếu áp chế phi hành, nơi này rộng mấy ngàn dặm, hơn một nghìn cung điện, đi cho tới khi nào a? Hơn nữa phía trước căn bản không gặp những Yêu Tộc kia, bọn họ nhất định là bỏ chạy.
– Ha ha, đây cũng là lúc hiển lộ thần thông.
Đột nhiên Khâu Mục Kiệt cười ha hả, “Phanh” một tiếng liền mở ra Hắc Vũ dực, từng đạo Lôi Điện ở phía trên hiện lên, đồng thời mở ra Thiên Mục, trực tiếp xoay chuyển không gian.
“Hưu” một tiếng, cả người hắn liền biến mất ở tại chỗ, chỉ còn lại có Không Gian Chi Lực lăn tăn, còn có một tiếng cười đắc ý truyền đến.
– Ha ha, Bổn Tọa đi trước một bước, các ngươi tiếp tục ở lại đi, ha ha.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.