Thủy Tiên khóc rất thương tâm, không ngừng sụt sùi khóc, nước mắt như mưa, khiến người yêu thương.
Hóa Tu lạnh lùng nhìn hắn một cái nói:
– Ta hận nhất là loại nam nhân như ngươi, đã có thê tử, còn đi câu dẫn thiếu nữ đơn thuần, may mà sư muội của ta phát hiện sớm. Cút đi, sau này đừng tới tìm sư muội ta, đại thúc, chúng ta không hẹn ngày gặp.
Lý Vân Tiêu:
–...
Hắn vỗ đầu, không biết nói cái gì, chỉ nghe Thủy Tiên càng khóc dử dội hơn.
Lý Vân Tiêu một trận không nói gì, một lúc sau mới nói:
– Một, ta không có lão bà. Hai, ta...
– Cái gì? Ngươi còn nguỵ biện?
Thủy Tiên khóc ròng nói:
– Phi Nghê Phượng Hoàng kia đều gọi ngươi phu quân, ngươi còn lừa gạt.
Lý Vân Tiêu cảm thấy rất khó giải thích, chỉ có thể trợn mắt nói:
– Lý Vân Tiêu ta cả đời thẳng thắn vô tư, lúc nào giả bộ? Còn nữa, ta có lão bà hay không có quan hệ gì tới ngươi?
Thủy Tiên lau nước mắt, gương mặt điềm đạm đáng yêu nói:
– Ngươi thực sự không có lão bà sao?
Lý Vân Tiêu đau đầu nói:
– Bây giờ không phải là vấn đề ta có vợ hay chưa, mà là ta có lão bà hay không, với ngươi không có quan hệ gì, hiểu không?
Hóa Tu lạnh lùng nói:
– Sư muội, ngươi còn tin hắn nói, hắn có lão bà rồi.
– Ô ô ô…
Thủy Tiên nhất thời khóc lớn lên, kim quang cũng thoáng cái tiêu tán, cứ như vậy ngồi chồm hổm trên không trung khóc.
Lý Vân Tiêu:
–...
Hóa Tu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-chi-ton/807512/chuong-2368.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.