Đột nhiên Lý Vân Tiêu cười nói:
– Hắc hắc, nếu Đằng Quang chết, Thái Hư huyễn cảnh này sẽ biến thành sát trận, thắt cổ tất cả mọi người, Đằng Quang coi như là chết có ý nghĩa.
Tử Xú Tịch cả giận nói:
– Đằng Quang cũng quá âm hiểm, nghĩ không ra hắn là loại người như thế, chết cũng muốn kéo mọi người đi cùng.
Hàn Quân Đình nói:
– Rất bình thường thôi, nếu ta có thực lực, cũng sẽ như vậy.
Đột nhiên thân thể Ninh Khả Vân chấn động, có chút giật mình nhìn nàng, tựa hồ lần đầu tiên cảm giác sư chất của mình đáng sợ.
Hàn Quân Đình lấy ra Tinh Bàn, loay hoay một trận nói:
– May mà Lê còn có lạc ấn, chúng ta đi nhanh đi, những Yêu Tộc đó cách không xa.
Nàng vung tay lên, mảnh Kim Diệp kia bay tới, mọi người nhảy lên, hóa thành một đạo kim quang tiêu thất.
Mấy canh giờ sau, trên một đại dương mênh mông, sóng biển dồn dập.
Một vạch kim quang từ trong hư vô kích bắn ra, hóa thành Kim Diệp, bay thật nhanh về phía trước.
Kim Diệp theo gió vượt sóng, đem mặt biển phách thành hai mảnh, hướng về hai bên cuồng dũng.
Ầm ầm…
Đột nhiên phía trước nổ lên một đạo nước gợn, một con quái vật hình người đen nhánh đứng lên, thân cao trăm trượng, trong tay cầm lấy một cây Tam Xoa Kích, gào thét đâm xuống.
Hàn Quân Đình sửng sốt nói:
– Cái này… Đây cũng là ảo giác sao?
Lý Vân Tiêu lắc đầu nói:
– Không biết, trong Thái Hư ảo cảnh, chuyện gì cũng có thể xảy ra, giết là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-chi-ton/807507/chuong-2363.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.