Phanh…
Một quyền kia kết kết thật thật đánh vào trên người Lý Vân Tiêu, chấn ra chút bụi bặm.
Trên mặt Lý Vân Tiêu lộ ra thần sắc cổ quái, trong lúc nhất thời có chút không biết làm gì, không biết nên làm thế nào cho phải.
Sắc mặt La Kiệt khẽ biến, cắn răng nói:
– Lão đại, trên người hắn mặc bảo y, quyền phong đánh bất động.
– Nga? Bảo y gì?
Hai mắt Lam Phi sáng ngời, hiện ra nụ cười âm lãnh nói:
– Hắc hắc, tốt như vậy, mỗi lần ta xuất thủ đều sợ đánh chết hắn. Đã có bảo y hộ thân, các huynh đệ, có thể không lo lắng đánh a.
– Ha ha, đánh.
Đỗ Phong kêu gào hét lớn, một chân đá tới.
Lam Phi cũng hét lớn vận khí, song quyền vung mạnh.
Bang bang bang bang…
Các loại quyền cước rơi vào trên người Lý Vân Tiêu, trường bào của hắn không ngừng bắn ra bụi bậm.
– Dừng tay…
Đột nhiên một thanh âm như chuông bạc vang lên.
Thân thể Lý Vân Tiêu chấn động, xoay người nhìn lại, xa xa, đám người Tần Như Tuyết cùng Hàn Bách, Trần Chân đang mang theo vũ khí chạy tới.
– Không tốt, là công chúa mang theo thị vệ tới, chúng ta đi.
Lam Phi hét lớn một tiếng, mấy người thu lại quyền thế, liều mạng bỏ chạy.
Phanh…
Hắn vừa mới chạy ra vài bước, liền đụng vào một người, đau đến “oa oa” kêu to.
– Người nào? Ngươi không có mắt sao?
Lam Phi nổi giận gầm lên một tiếng, chỉ thấy phía trước là một nam tử trẻ tuổi, hai tay chắp sau lưng, tay áo không gió mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-chi-ton/807489/chuong-2345.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.