Chương trước
Chương sau
Trong tay Côn Nô đều có Huyền Khí, có đao kiếm chiến kích, mạnh mẽ chém tới.
– Hừ, Thân Ngoại Hóa Thân đích xác thần kỳ, nhưng những Côn Nô Cửu Tinh đỉnh này, không cảm thấy quá kém sao.
Không gian giữa hai ngón tay Ninh Khả Vi lóe ra kim quang, lâm không vẽ phù trận, nhẹ xích một tiếng, vỗ ra.
Trận phù kia vừa chuyển, các loại kim quang hiện ra, kích bắn về bốn phương tám hướng.
Ầm…
Thân thể năm tên Côn Nô ở dưới kim quang trùng kích liền ngừng trệ, bị chấn lùi lại mấy bước, lần thứ hai vận chuyển Nguyên Lực chém tới.
Ầm ầm…
Năm đạo quang mang hạ xuống, không gian chấn động, thân ảnh của Ninh Khả Vi sớm đã biến mất.
– Hừ, cùng ta chơi trốn tìm sao.
Vi Thanh lạnh lùng cười nói:
– Nếu biết không địch lại, sao không thúc thủ chịu chết?
Hắn giơ tay lên, một bó kim quang hiện ra, hóa thành quyển trục, đột nhiên triển khai.
– Giang sơn như họa, hào kiệt trường tồn.
Nhất thời một mảnh Kim mang lóng lánh, soi sáng trời cao.
Trong Kim quang là một mảnh Sơn Hà Xã Tắc, Thần Châu vạn lý, phong cảnh như tranh vẽ, muôn hình vạn trạng, to lớn tráng lệ, khí thế bàng bạc.
Dị tượng chi cảnh như là phi hồng thác nước, xuyên thấu thời không, quyển về phía Ninh Khả Vi.
Ninh Khả Vi chỉ cảm thấy không gian bốn phía bị kiềm hãm, con ngươi ngưng lại, hai tay bấm niệm thần chú, nhất thời tay áo phiêu động, trường bào phồng lên.
Một mảnh lưu quang từ trong quyết ấn bay ra, lăng không hóa thành Chiến Qua màu đồng cổ, mặt trên có quang ảnh lưu chuyển, tràn đầy Phù Văn.
Trên thân qua ngưng khắc bốn đại tự cổ triện là Lưu Quang Tường Phi.
Sắc mặt Vi Thanh đại biến, hai tay chặp lại, năm Côn Nô trong nháy mắt hóa thành lưu quang tiêu thất, dũng mãnh vào trong cơ thể hắn, hắn hét lớn một tiếng, song chưởng vỗ ra.
Một Huyết Ấn bay vào quyển trục màu vàng kia, nhất thời dâng lên một mảnh đỏ tươi, trước mắt tà dương treo phía tây, Bắc Phong lạnh thấu xương, cầu nhỏ nước chảy.
– Giang sơn như họa, Tàn Dương Như Huyết, điên đảo càn khôn…
Toàn bộ trời cao một mảnh huyết sắc, vạn lý ráng hồng, mặt trời chiều ngã về tây, vô tận sinh cơ trong nháy mắt trôi qua.
Khắp người Ninh Khả Vi lần thứ hai nổi lên nếp nhăn, đồng thời xuống phía dưới thật sâu, bị một đạo Hồng Mang bao phủ.
– Hừ, Lưu Quang Tường Phi…
Hắn điểm nhẹ quyết ấn, Chiến Qua thoáng cái bay lộn lên, vô số Phù Văn tụ lại, kim quang lưu chuyển.
– Quân không gặp, Hoàng Hà chảy xuôi, vĩnh viễn không quay đầu…
Chiến Qua vang lên tiếng “ong ong”, rung động Cửu Tiêu, như là một khúc bi ca, từ trong năm tháng viễn cổ quanh quẩn mà đến, khí trùng sơn hà.
Tay trái của Ninh Khả Vi nắm Chiến Qua, tay phải bấm niệm thần chú, hóa thành ba đạo tàn ảnh.
Tàn ảnh bên trái bấm niệm thần chú, Chiến Qua hóa thành hàng vạn hàng nghìn, diễn biến đại đạo, Vũ ý khác nhau tương hỗ xông tới.
– Nhận một chiêu Vạn Lưu vô hối của bản tọa.
Tàn ảnh chính giữa giơ Chiến Qua lên cao, từng vòng cổ văn ở quanh thân lưu chuyển, tinh hám bầu trời.
– Nhận một chiêu Kính Quang phổ chiếu.
Tàn ảnh bên phải có sương lạnh bay lộn, đại tuyết tràn ngập, gió lạnh nổi lên bốn phía.
– Nhận một chiêu Hắc Ti hóa tuyết…
Lực lượng kinh khủng dâng lên, như thạch phá thiên kinh, vân khai nguyệt minh, chém về phía giang sơn như họa, Tàn Dương Như Huyết kia…
Ùng ùng…
Lực lượng kinh khủng đánh vào, sắc trời thoáng cái hóa thành đen kịt, vô số năng lượng nhấc lên, hướng bốn phương tám hướng lao đi.
Nhật Nguyệt Vô Quang, thế giới vỡ nát, thiên địa một mảnh hắc ám.
– Con mẹ nó, lại nữa rồi…
Lại là loại lực lượng kinh khủng đến cực điểm này, cuốn chiếu thế giới vạn vật.
Lý Vân Tiêu mắng một câu, trong khoảnh khắc bị dư ba thôn phệ, kéo vô tung vô ảnh.
Trong bóng tối vô tận, đột nhiên có một đạo kim quang chớp động, mạnh mẽ đâm về phía trước.
Phanh…
Tiếng nghiền nát vang lên, chỗ Chiến Qua đi qua, sóng gợn nẩy lên, phảng phất đâm vào vực sâu vô tận.
Xuy…
Trong đêm tối, chậm rãi hóa ra thân ảnh của Vi Thanh, sắc mặt trắng bệch.
Chiến Qua cắm trên đầu vai của hắn, thân qua không ngừng “ong ong” vang dội.
Tiên huyết chậm rãi nhuộm đỏ thanh y, ở trong bóng đêm vô tận cực kỳ chói mắt.
Vi Thanh mím môi, ngắm nhìn một mảnh đen kịt trước người nói:
– Nhất Khí Hóa Tam Thanh, rất giỏi, không hổ đã từng là thất Đại Tông Chủ, thực lực không lùi còn tiến.
Trong đêm đen nhánh, dung nhan già nua của Ninh Khả Vi chậm rãi nổi lên, có thể cảm thụ được hô hấp của hắn rất nặng, trên tay nắm Chiến Qua, gân xanh như là rể cây chi chít, lộ ra tang thương cùng trầm ổn.
– Ngạch... Vi Thanh thất bại, không thể nào?
Đêm tối chậm rãi tản ra, tất cả mọi người kinh hãi nhìn một màn này. Diêu Kim Lương nhíu mày, hai tay ôm ngực, hữu quyền xoa cằm suy ngẫm.
– Cha...
Ninh Khả Vân nhìn đạo thân ảnh tang thương trên bầu trời kia, không khỏi nhẹ kêu một tiếng.
Lý Vân Tiêu cũng cả kinh nói:
– Nhất Khí Hóa Tam Thanh, thần thông thật cao, Vi Thanh thất bại sao?
Tất cả mọi người ngừng chiến đấu trong tay, khiếp sợ nhìn trời cao.
Nếu Vi Thanh bị giết, như vậy tranh đấu liền kết thúc, đánh tiếp nữa cũng không có ý nghĩa.
Ninh Khả Vi ngưng mắt, lạnh giọng nói:
– Vi Thanh, thân phận Kỳ Thủ (*người đánh cờ) của ngươi đến đây kết thúc. Ván thiên hạ đại kỳ này, không còn quan hệ gì tới ngươi.
Lưu quang bay lượn, Kim mang lóe lên, vô số Phù Văn tuôn ra, mạnh mẽ đâm về phía trước.
Đang…
Thanh âm kim chúc kích động truyền đến, Chiến Qua lại không thể đâm vào mảy may.
– Cái gì?
Tất cả mọi người run lên, lộ ra thần sắc kinh hãi.
Đồng tử của Ninh Khả Vi đột nhiên co rút, trong lòng thầm nghĩ không xong, trái tim trầm xuống.
Miệng vết thương bị Chiến Qua đâm vào của Vi Thanh hiện ra sóng gợn kim sắc, nhộn nhạo lên.
Trong da thịt, mơ hồ có thể thấy được cốt cách màu vàng, còn có Phù Văn thật nhỏ ngưng khắc trên đó.
Sắc mặt của Ninh Khả Vi trong nháy mắt khó xem, cắn răng nói:
– Đại La Kim Cốt.
Khóe miệng của Vi Thanh khẽ nhếch, hàn khí trong mắt bắt đầu khởi động nói:
– Hiện tại ngươi biết chênh lệch giữa hai ta đi? Mất đi tư cách Kỳ Thủ là ngươi, Ninh Khả Vi đã từng oai phong một cỏi, phiến thiên hạ này đã không phải là những lão nhân các ngươi có khả năng nhúng chàm.
Tay phải của hắn nắm lấy Chiến Qua, trên tay phải quanh quẩn kim quang, có tiếng sấm nổ mạnh rít gào ở trong đó, hét lớn một tiếng nói:
– An tâm chết ở trên bờ cát đi.
Sắc mặt Ninh Khả Vi phát lạnh, vận khí vào tay, Phong Vân biến sắc, đón chưởng lực đánh tới, lạnh giọng nói:
– Người nào chết còn chưa nhất định đâu.
Ầm ầm…
Hai chưởng lực kích động, cọ rửa thân thể hai người, ở trên trời cao cuồng phong gào thét.
– A…
Ninh Khả Vi đột nhiên kêu thảm một tiếng, từ trong tay trái truyền đến đau nhức.
Chỉ thấy thủ chưởng của Vi Thanh từ lâu hóa thành Long Trảo kim sắc, trực tiếp bóp nát tay trái của mình.
Cả người Lý Vân Tiêu run lên, trong mắt giật mình không thôi, đây chính là bí pháp của Khâu Mục Kiệt, đem Chân linh chi khu cường đại nhổ trồng đến trên người mình.
Gương mặt Vi Thanh dữ tợn, trên Long Trảo kim sắc kia dần hiện ra từng trận ấn lớn chừng móng tay, còn có Long Ngâm ẩn hiện trên đó.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.