Tất cả mọi người thầm mắng một câu lão hồ ly, thoáng cái đã đẩy vấn đề lại nguyên điểm.
Vi Thanh gật đầu nói:
– Nếu nói thế, vậy chính là thành Hồng Nguyệt mặc kệ việc này rồi. Bạch Cô Đường, La Tinh, mang hai người bọn họ trở về đi.
– Vâng
Hai người thân ảnh khẽ động, hạ xuống khỏi chiến hạm, đột nhiên không gian trì trệ, một cổ uy áp cực lớn chấn trụ hai người bọn hắn, nguyên lực trongcơ thể lưu chuyển khó khăn.
– Ân? Đại nhân, đây là ý gì?
Đồng tử Bạch Cô Đường hơi co lại, nhìn chằm chằm vào phía trước, lạnh lùng nói.
La Tinh cũng chậm rãi nắm tay lại, từng đạo nguyên lực màu xanh vờn quanh ra, sắc mặt âm lãnh.
Trong mắt Vi Thanh tựa hồ có một vũng bích thủy, thanh tịnh như thế, lộ ra chút hàn quang, thản nhiên nói:
– Ninh Khả Vi, vừa rồi nghe ngươi một phen quân cờ luận, bây giờ là muốn đánh cờ với bổn tọa sao?
Ninh Khả Vi hắc hắc cười cười, nói:
– Lão già khọm rồi, cũng không biết có thể thắng được người trẻ tuổi các ngươi không nữa.
Vi Thanh sắc mặt lạnh dần, nói:
– Ninh Khả Vi, ngươi có nghĩ qua hậu quả khi ra tay chưa?
– Hậu quả? Không phải là xương cốt bị hủy đi sao, dù sao mấy lão già chúng ta cũng không sống được bao lâu nữa rồi.
Ninh Khả Vi tựa hồ hạ quyết tâm, nếp nhăn trên trán giãn ra, lười biếng nói, trên mặt tràn đầy dáng tươi cười nghiền ngẫm.
Tam lão Hồng Hoàng Lam cũng trở nên khẩn trương, từng người cảnh giác nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-chi-ton/807474/chuong-2330.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.