Vi Thanh mỉm cười nói:
– Trữ Khả Vi, bổn tọa tới, còn không đi ra gặp sao?
Trước chiến hạm, không gian như vằn nước bị đẩy ra, một thân áo đen, Trữ Khả Vi tóc bạc đi ra.
Hắn đi xuống một bước, dưới chân có gợn sóng nhộn nhạo, chậm rãi đi tới chiến hạm.
– Vi Thanh, ngươi cũng ngấp nghé Lý Vân Tiêu?
Trữ Khả Vi chậm rãi nói ra, vẻ mặt bình tĩnh, tràn đầy nếp nhăn, không dấu được dấu vết tuế nguyệt.
– Ha ha, kỳ vật chung thưởng thức, đáng nghi sống chung tích. Tất cả mọi người đều hứng thú, tại sao ta không hứng thú được chứ.
Ánh mắt Vi Thanh nhìn qua, giống như ánh trăng sáng ngời, bao phủ bên dưới.
Nhưng mặt mũi Lý Vân Tiêu lại tràn đầy âm lãnh, hai mắt lộ ra hàn mang, không sợ hãi nhìn qua.
Vi Thanh lộ ra dị sắc, nói:
– Lý Vân Tiêu, chúng ta xem như gặp mặt lần thứ hai, nhưng mà lần trước bổn tọa không lưu ý ngươi, mà ngươi cũng chưa từng gặp qua bổn tọa, tại sao thù hận như vậy?
Lý Vân Tiêu lạnh lùng nói:
– Giả vờ đi, tiếp tục giả vờ đi, đồ đệ của ta Mộng Bạch cùng tỷ tỷ của hắn Mộng Vũ là ngươi cướp đi sao? Trong thành Phong Linh kẻ phái người tới bắt tay, cũng là ngươi sai sử a, vì sao ngạc nhiên như vây, còn vô tội hơn cả ta?
– Khục khục
Vi Thanh ho khan vài cái, nói:
– Có ta dạy bảo tỷ đệ Mộng Bạch, chẳng lẻ không mạnh hơn ngươi sao? Đây cũng là tốt cho bọn họ, về phần ta phái người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-chi-ton/807472/chuong-2328.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.