Ý nghĩ của mình? Khanh khách.
Ninh Khả Vân cười nói:
Phụ thân nói đùa, một gã Võ Đế bát tinh, mặc dù có nghịch thiên thể nào, đối mặt với Phong Hào Vương Tọa còn có ý nghĩ gì chứ? Tối đa ngẫm lại hậu sự còn không sai biệt lắm, khanh khách.
Nàng che miệng mà cười.
Ninh Khả Vi không nói, cảnh giác nhìn chằm chằm vào xa xa, không buông tha bất kỳ một động tác nào của Lý Vân Tiêu cả.
Trên đỉnh chỉ trụ, Đằng Quang dưới bức bách của Lôi Giới, cẩm bào tung bay, gương mặt cũng bị chiếu rọi lập lòe bất định.
Có thể có dũng khí chính diện chống lại ta, điểm ấy cũng đủ để ngươi dương danh thiên hạ rồi.
Lý Vân Tiêu nói:
Sinh tử há phải sợ? Một trận chiến mà thôi.
Thủy Tiên và Khương Nhược Băng ở sau lưng Đằng Quang, sắc mặt kinh nghi bất định.
Hóa Tu vội vàng hô:
Sư muội mau tới đây, đừng đến quá gần hắn, nếu không nguy hiểm đấy.
Trong mắt Thủy Tiên phát lạnh, quát:
Sợ chết thì ngươi đi đi, trên đường đi đều cản trở ta, ngươi làm được gì chứ.
Nàng giương lên đại kiếm, trên người nổi lên kim quang vô tận, hóa thành một chút phù văn bay tán loạn, Phượng Sí Tử Kim Quan và Ngẫu Ti Bộ Vân Lý cũng theo đó cộng minh lấy.
Hóa Tu sửng sốt một chút, lập tức nổi giận không thôi..
Trên trời cao đột nhiên lóe lên hỏa ảnh, một vòng đỏ tươi đột nhiên biến lớn, hóa thành Phượng Hoàng xoay quanh, từ từ đáp xuống.
Phía dưới hỏa diễm dần hiện ra một đạo nhân ảnh, Phi Nghê
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-chi-ton/807459/chuong-2315.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.