Lực một ngón tay kia đâm phá hư không, đánh lên người Bạc Vũ Kình.
Thân ảnh Bạc Vũ Kình trở nên hoảng hốt, thoáng cái liền biến mất không thấy gì nữa, sau một khắc đã trực tiếp xuất hiện tại hơn trăm trượng.
Sắc mặt Tiểu Kiêu trầm xuống, mắt nhìn Khâu Mục Kiệt, nói:
- Mục Kiệt đại nhân, tình đồng minh giữa chúng ta từ xưa đến nay, hi vọng đại nhân không nên bị dăm ba câu châm ngòi.
Khâu Mục Kiệt gật đầu nói:
- Yên tâm, cái gì nhẹ cái gì nặng ta còn phân biệt được.
Bạc Vũ Kình đứng ở đàng xa, gương mặt thay đổi mấy lần.
Tiểu Kiêu thoáng cái đại hỉ, vội hỏi:
- Vậy kính xin mục Kiệt đại nhân giúp chúng ta, ra tay bắt giữ lấy người này.
Khâu Mục Kiệt nói:
- Tốt.
Hắc trạch chi vũ trên người hắn đột nhiên mở ra, không gian chi lực lập tức hiển hiện, thân thể thoáng cái biến mất tại chỗ.
- Thiên Mạch Độc Mang.
Đột nhiên một đạo ánh sáng màu đỏ quỷ dị hiển hiện, trực tiếp đâm tới cổ họng Tiểu Kiêu.
- Vèo...
Thân thể của Tiểu Kiêu hơi chao đảo một cái, hồng mang phá không, trực tiếp từ bên cạnh cái cổ của hắn sượt bắn đi qua.
Toàn bộ bên trong sân trong nháy mắt tĩnh mịch xuống tới, tất cả mọi người đều một trận ngạc nhiên, nhìn sau lưng Khâu Mục Kiệt đuôi của Vi Hạt Tử chổng lên thật cao, xích hồng sắc độc châm khiến người xem trái tim băng giá, nhắm thẳng vào Tiểu Kiêu.
Tất cả mọi người một chút hồ đồ đứng lên, không phải mới vừa rồi còn đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-chi-ton/807416/chuong-2272.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.