– Bảo vật trong điện này có lẽ chính là nguyên tố trong đỉnh kia rồi, nếu ta không có hứng thú thì đã sớm quay đầu đi rồi a.
Lý Vân Tiêu chậm rì rì nói.
Linh Mẫn Bàn dò xét qua, nơi này ngoại trừ bảo vật trong chủ đại điện ra, đây chính là nơi cao cấp nhất.
Cái này cũng khó trách, Tinh Cung phiêu đãng trong thế giới hư vô hơn mười vạn năm, ngoại trừ Ngũ Hành nguyên tố ra, mặc dù còn có bảo vật nghịch thiên thì sợ rằng cũng đã mất hết linh khí, không lọt được mắt Linh Mẫn Bàn rồi.
Tên nam tử kia sắc mặt khó coi, trầm ngâm nói:
– Đã như vậy, không bằng ta và ngươi liên thủ, đuổi những người khác đi, bảo vật trong đỉnh một phân thành hai, ý này như thế nào?
Mọi người trong điện lập tức biến sắc, nguyên một đám trợn tròn hai mắt, giận mà không dám nói gì.
Trong hơn mười người này, tuy rằng còn có cường giả Võ Đế khác, nhưng tu vị cao nhất không thể nghi ngờ là Lý Vân Tiêu và nam tử này.
– Phỉ Hoằng, ngươi hơi quá đáng, vật vô chủ, người gặp có phần.
Một gã cường giả Võ Đế nhịn không được mở miệng quát tháo, trên mặt lộ ra nộ khí.
Phỉ Hoằng sắc mặt lạnh lẽo, lạnh giọng nói:
– Bổn tọa không rảnh lý luận với đám cặn bã các ngươi, không muốn chết thì mau cút.
Năm ngón tay hắn mở ra, chộp tới tên cường giả Võ Đế kia.
Lập tức một cổ lực lượng vô hình cực lớn trói buộc chặt lấy cường giả Võ Đế kia, bàn tay chộp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-chi-ton/807336/chuong-2192.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.