Bắc Minh Nguyên Hải lạnh lùng nói:
– Không có thời gian, ta trước bắt lấy kẻ này, do ngươi áp tải về Bắc Minh Huyền Cung, chuyện nơi này ngươi cũng không cần tham dự.
Tiêu Hạo sững sờ, trong mắt hiện lên một tia thần sắc tức giận, chuyện cơ duyên vốn hư vô mờ mịt, cực kỳ khó cầu, dĩ nhiên lại phải bỏ qua.
Hắn oán độc trừng Lý Vân Tiêu, nhưng không có cách nào, chỉ có thể ứng tiếng nói:
– Vâng
Đoan Mộc Thương cả kinh nói:
– Nguyên Hải đại nhân...
Bắc Minh Nguyên Hải lạnh lùng nói:
– Thương đại nhân không cần nhiều lời, người này ta thế tất phải bắt.
Hắn ngẩng đầu lên, trong mắt chớp động vẻ âm lãnh:
– Ngươi là thúc thủ chịu trói, hay là muốn ăn chút đau khổ mới thúc thủ chịu trói đây?
Lý Vân Tiêu cười nói:
– Có lựa chọn thứ ba không? Ví dụ như mọi người coi như không biết nhau, tiếp tục cùng nhau vui vẻ.
– Hừ, lão phu không thích người miệng lưỡi trơn tru, xem ra ngươi là muốn ăn chút đau khổ rồi, người trẻ tuổi đau khổ nhiều một chút cũng tốt.
Bắc Minh Nguyên Hải biến sắc, khẽ quát một tiếng, trực tiếp giơ nắm đấm lên
Vòng băng vân nhàn nhạt kia nhiễm nhiễm bay lên, bỗng nhiên hóa khai, thoáng một phát chiếu cả mái vòm thành băng sắc.
– Băng hóa ngọc thủy.
Ánh mắt Bắc Minh Nguyên Hải ngưng lại, trên quyền phong bay lên vô số thủy sắc phù văn, thoáng cái xoay tròn bốn phía cánh tay, đánh ra một quyền.
“Oanh”
Trên bầu trời vô số thanh âm nghiền nát vang lên, phảng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-chi-ton/807330/chuong-2186.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.