Nàng hảo ý đề điểm Lý Vân Tiêu.
– Ha ha, Cửu di lời ấy sai rồi. Thứ yêu thích, thứ cần thiết, bao nhiêu cũng không đắt.
Kha Đồng Quang du du nói.
Cửu di cười nhạt một tiếng, biết rõ vừa rồi nói như vậy đã khiến Kha Đồng Quang mất hứng, liền không lên tiếng nữa. Dùng thân phận của nàng, coi như đã tận lực rồi.
Lý Vân Tiêu ngưng tụ ánh mắt, một tia ánh mắt liền nhìn về ghế lô kia.
Mọi người cả kinh, chỉ thấy khuôn mặt thanh tú kia đột nhiên bắt đầu trở nên mơ hồ, như một tầng sương mù bao phủ, lại không thấy rõ chân dung.
Trong ghế lô kia, Lệ Phi Vũ đột nhiên kinh quát một tiếng, nói:
– Không tốt
Hắn mười ngón nhanh chóng bấm niệm pháp quyết, ba cái ấn phù màu vàng lập tức ngưng tụ thành trước người, vỗ xuống, đều bay trong cái gương trước mặt.
“Ông”
Cái gương kia rung động lắc lư, bắn lên vài đạo vầng sáng, mặt kính hoảng hốt vài cái, hiện ra văn tự màu xám rậm rạp chằng chịt, chợt lóe lên rồi biến mất.
Tần Xuyên cau mày nói:
– Phi vũ huynh, làm sao vậy?
Lệ Phi Vũ trong mắt đều là kinh hãi, trong thanh âm mang theo vài phần run rẩy:
– Làm sao có thể, Lý Vân Tiêu vừa rồi một ánh mắt vậy mà phá vỡ lực ngăn cách của kính này, nếu không phải a kịp thời thúc dục lực lượng kính bích đến mức tận cùng, sợ rằng chúng ta đã bị hắn nhìn thấy rồi.
– Hừ, trông thấy thì trông thấy, sợ cái gì.
Chu Sở khinh thường nói, không chút phật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-chi-ton/807260/chuong-2116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.