– Nguyên lai ngươi cũng nhận thức Linh nhi.
Lý Vân Tiêu nhàn nhạt nói một câu, nhìn không ra bất kỳ biểu lộ gì.
– Hừm, cái gì gọi là nhận thức?
Chu Sở châm chọc nói:
– Tần Xuyên cùng với Đinh tiểu thư thị thanh mai trúc mã bạn chơi, trời đất tạo nên một đôi, làm thượng thị trai tài gái sắc, quần anh tụ hội. Chỉ là trước khối mỹ ngọc này, đứng một con cóc, thật để cho người buồn nôn!
Sắc mặt của Lý Vân Tiêu khẽ biến, tiếng rên nói:
– Thanh mai trúc mã sao?
Tần Xuyên nhẹ nhàng cười, nói:
– Còn là chuyện khi còn bé. Nhà của ta cùng Đinh gia vốn là thế giao, thời điểm hài đồng thường cùng Linh nhi cùng nhau đùa giỡn. Lúc ta liền đầu nhập vào môn hạ của Gia sư, đã có tám năm chưa từng thấy qua Linh nhi liễu. Nghĩ không ra lần này Tân Duyên Thành tụ hội, còn là khó như ý nguyện.
Tô Hồng cười nói:
– Lần này đích xác không khéo, hai vị công tử đều có lòng. Đợi Đinh tiểu thư trở về, ta sẽ trước tiên đem hai vị và Hàn Quân đại chưởng quỹ đến phòng làm việc.
Hàn Quân Đình cười nói:
– Đem hai người bọn họ đến phòng làm việc bẩm là được, ta thân gõ mục này, lần sau trở lại là được.
– Được rồi, lão hủ có chút ngạc nhiên. Vân Tiêu công tử vừa rồi báo cáo tài liệu, tựa hồ cũng chỉ dùng để tới luyện chế khôi lỗi đi?
Trong mắt Hàn Quân Đình mỉm cười, một bộ dáng bí hiểm nói rằng.
Con ngươi của Lý Vân Tiêu hơi co
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-chi-ton/807251/chuong-2107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.