Phi Nghê sững sờ, trầm tư thoáng một phát, liền cắn răng nói:
– Ta cũng không cần ngươi đưa thần hỏa cho ta, chỉ cần để cho ta tu luyện ở trong đó là được.
Lý Vân Tiêu cau mày nói:
– Cái này có gì khác nhau? Cũng không thể cho ngươi mỗi ngày đi theo ta được.
– Vì sao không thể?
Phi Nghê đột nhiên nói, trên mặt dâng lên hai mảnh đỏ ửng, thẳng thắn nói:
– Dùng thực lực của ta, mặc dù không thể giúp ngươi gì, ít nhất cũng không trở thành cản trở. Còn nữa, còn nữa...
Nàng cắn chặt răng, đôi môi cơ hồ muốn chảy ra máu:
– Còn nữa, mặc dù ngươi muốn, ngươi muốn ta, ta cũng nguyện ý.
Nói ra câu sau, thanh âm cơ hồ như muỗi kêu, khó mà nghe rõ nữa rồi.
Lý Vân Tiêu triệt để ngốc trệ, há to mồm ra, miệng đầy cặn quả, sửng sờ ở đó.
“PHỐC”
Phi Nghê thấy bộ dáng kinh ngạc đến ngây người của hắn, bên tai cũng đỏ bừng, vẫn nhịn không được cười lên một tiếng, nói:
– Ngốc tử, sao hả, động tâm rồi sao?
Nàng thả tóc dài, cả người đỏ bừng như lửa, thân thể no đủ vốn đã câu hồn đoạt phách, thêm vào cười cười vũ mị càng có một cổ hương khí xông vào mũi, tăng thêm hào phóng chủ động như vậy thật sự khiến yết hầu người một hồi khô khốc.
“Ọt ọt. ”
Lý Vân Tiêu cũng nuốt nước miếng, vội vàng rót ra một bình quỳnh tương ngọc dịch “Ọt ọt ọt ọt” tưới mấy ngụm.
“Khanh khách”
Phi Nghê đột nhiên cười lớn, loại cảm giác ngượng ngùng kia tựa hồ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-chi-ton/807233/chuong-2089.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.