Mộ Dung Hằng Vũ sắc mặt đại biến, lộ ra vẻ khiếp sợ:
– Ngươi cũng biết tên của bá phụ ta?
Trong lòng Lý Vân Tiêu khẽ động, thầm thở dài nói:
– Quả nhiên.
– Từng nghe ngửi qua, đáng tiếc tráng niên mất sớm.
Trên mặt Lý Vân Tiêu lộ ra vẻ bi thống.
Mộ Dung Hằng Vũ gương mặt hoài nghi, ngưng mắt nhìn Lý Vân Tiêu, nói:
– Bá phụ ta đích thật là thiên tư ngang dọc, năm đó bên trong gia tộc đệ nhất thiên tài. Nhưng trên Thiên Vũ Đại Lục người biết tên họ của hắn cũng không nhiều, hơn nữa bản thân bá phụ giống như là Lưu Tinh lóe lên rồi biến mất, hiện tại lại càng không có mấy người nhớ kỹ. Ngươi rốt cuộc là ai?
Lý Vân Tiêu nói:
– Là bạn không phải địch.
Nói xong, hắn cũng không để ý thần sắc kinh ngạc của Mộ Dung Hằng Vũ, bước ra đi nhanh, liền biến mất ở góc đường.
Mộ Dung Hằng Vũ sửng sốt được một trận, mới chậm rãi thu hồi tâm tư, tỉ mỉ suy nghĩ Lý Vân Tiêu nói tới.
Lý Vân Tiêu một người một mình đi ở trên đường, người đến người đi, như nước chảy, từng vòng vằn nước ở dưới chân hắn đẩy ra, nội tâm cũng là phiền muộn không gì sánh được.
Mộ Dung Hằng Vũ tuy rằng niên kỷ so với hắn còn lớn hơn, nhưng ở trước mắt hắn lại là hậu bối, hơn nữa thiên phú thật tốt, thậm chí không ở dưới Mộ Dung Trúc năm xưa.
Nội tâm hắn coi như là có chút thoải mái.
Một đạo thanh quang ở trong tay hắn hiện lên, liền hiện ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-chi-ton/807161/chuong-2017.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.