Diệp Phàm ở một bên nghe đã sớm bốc hỏa rồi, lạnh lùng nói:
– Đã biết sẽ bại, vì sao còn muốn tự rước lấy nhục nhã chứ?
Cốt Hồng xoay người lại, nhìn hắn.
Diệp Phàm chợt cảm thấy một cổ sợ hãi cực lớn, toàn thân chấn động run rẩy.
– Cốt Hồng.
Ánh mắt Ba Long lạnh lẽo, cực kỳ bất mãn quát to một tiếng.
Diệp Phàm lúc này mới cảm thấy toàn thân buông lỏng, cảm giác sợ hãi kia lập tức biến mất hầu như không còn, chỉ có điều toàn thân đều chảy ra mồ hôi lạnh, cảm thấy dinh dính.
Cốt Hồng khẽ hừ nhẹ, quay người liền đi ra ngoài đại điện:
– Ta đi thăm hỏi Thủy Tiên sư muội một chút, sau đó an tâm đợi Lý Vân Tiêu kia đến đánh ta.
Nhìn qua hắn hung hăng càn quấy rời khỏi đại điện, Diệp Phàm mới nuốt nước bọt, gian nan nói:
– Chuyện gì xảy ra? Vì sao hắn chỉ nhìn chằm chằm vào ta ta đã cảm thấy sợ hãi không gì sánh nổi như thế?
Sắc mặt Ba Long âm trầm không thôi, hồi lâu mới nói:
– Đợi Lý Vân Tiêu đốt Thất Tinh Đăng, ta liền lập tức mở ra không gian thông đạo, tiễn đưa các ngươi rời đi.
Diệp Phàm nghe thế trong nội tâm khiếp sợ không thôi, nhìn qua bóng lưng biến mất trên đại điện, trên mặt một trận hoảng sợ.
Trên người Ba Long lại lóe lên hào quang, toàn bộ hình chiếu liền biến mất trong đại điện.
Trong một gian đại điện u ám, một tràng trường mạn tuyết trắng treo trên mái vòm, phía dưới là một cái giường vân la hoa mỹ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-chi-ton/807111/chuong-1967.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.