Lý Vân Tiêu trong lòng phát khổ, nếu là thật đánh nhau, hắn thì là con bài chưa lật hao hết, cũng một nắm chặt từ Nghiễm Nguyên trong tay chạy thoát. Đối phương chắp tay đứng yên ở trên mặt biển, hiển nhiên là không muốn đúng tự mình động thủ.
Hắn đoán không ra tâm tư của Nghiễm Nguyên, ngược lại nói rằng:
– Chúng ta lúc này cùng chung địch nhân chắc là Nghiễm Hiền mới đúng, không bằng nghĩ biện pháp rời đi đến Đông Hải?
Nghiễm Nguyên hừ nhẹ một tiếng, lạnh lùng nói:
– Rời khỏi? Vì sao phải rời khỏi?
Lý Vân Tiêu nói:
– Oh? Vậy ngươi có ý nghĩ gì?
Khóe miệng của Nghiễm Nguyên nhếch lên cười nhạt, một cổ cường đại tự tin không gì sánh được từ trên người hắn phát ra, từng chữ nói:
– Ôm cây đợi thỏ!
Lý Vân Tiêu cả kinh, nói:
– Ngươi nghĩ cùng với Nghiễm Hiền chính diện đánh một trận?
Nghiễm Nguyên nói:
– Có gì không thể?
Lý Vân Tiêu trong lòng khiếp sợ không thôi, nhìn xem bộ dáng của Nghiễm Nguyên, cũng không giống như là đang nói láo, hơn nữa Nghiễm Nguyên cũng không phải hạng người lỗ mãng, hắn tại sao lại cường đại tự tin như thế?
Nghiễm Nguyên tựa hồ nhìn thấu tâm tư của hắn, cười lạnh nói:
– Ngươi có phải cảm thấy ta vừa bước vào cửu tinh đỉnh phong, có chút tự cao tự đại?
Lý Vân Tiêu cười nói:
– Nếu thật sự là như thế, ngươi cũng sẽ không ở trên Hãm Không Đảo ẩn dấu lâu như vậy.
Nghiễm Nguyên gật đầu, nói:
– Ngươi cũng không đơn giản. Nể tình ngươi một lời nói trúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-chi-ton/807084/chuong-1940.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.