– Cút!
Sắc mặt của Tân Thần trầm xuống, quát dẹp đường:
– Còn đây là tuyệt mật chi thuật, há có thể đơn giản truyền ra ngoài.
Lý Vân Tiêu cười nói:
– Chớ có nhỏ mọn như vậy sao, ngươi đều mở ra đệ ngũ đạo môn rồi, đệ tam…
– Không bàn nữa!
Tân Thần trực giác cự tuyệt, nhắm hai mắt tu luyện, không để ý tới Lý Vân Tiêu.
Lý Vân Tiêu than thở:
– Được rồi, nghĩ không ra Tân Thần huynh bất cận nhân tình như thế. Ta đây cũng chỉ có tự quý lấy mình rồi.
Hắn vung tay lên, tứ phương thiên địa linh khí chợt biến mất vô tung vô ảnh.
Nguyên bản linh khí bốn phía tu luyện thánh địa, thoáng cái trở nên hoang vu, trong không khí một chút xíu linh khí đều ngửi không tới.
– A?
Tân Thần thoáng cái con mắt choáng váng, cả giận nói:
– Ngươi, ngươi hơi quá đáng đấy!
Lý Vân Tiêu kinh ngạc nói:
– Tân Thần huynh thế nào nói ra lời này? Những linh khí này đều là ta tân tân khổ khổ thu thập tới, vì sao phải miễn phí cung cấp cho ngươi dùng?
– Cái này…
Tân Thần thoáng cái đáp không được, hắn ở Đông Hải hồi lâu, đặc biệt trên Hãm Không Đảo, linh khí so với bên trong Giới Thần Bi còn muốn sung túc hơn, nhưng cho tới bây giờ không có nghĩ qua chuyện miễn phí hay thu lệ phí gì đó, vẫn cảm thấy là chuyện đương nhiên.
Hiện tại Lý Vân Tiêu vừa nói như vậy, hình như cũng có lý…
Hắn triệt để trợn tròn mắt, nếu là không có linh khí, vậy còn tu luyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-chi-ton/807066/chuong-1922.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.