Trước Nặc Á chi chu hiện ra thông đạo đen kịt, thần sắc Diệp Phàm lăng nhiên, quyết ấn trong tay biến đổi, cả chiến hạm đột nhiên chạy nhanh vọt vào trong đó, xuyên thẳng qua trong không gian phức tạp cổ quái.
Sau một khắc rốt cục phá tan hắc ám, thoáng cái tiến vào trong ánh sáng.
“Ầm ầm”
Năng lượng cực lớn vỗ vào thân hạm, bốn phía truyền đến tiếng nước “Ào ào” vô tận, vô số bong bóng dâng lên.
Quả nhiên đã về tới đáy biển Đông Hải.
Lý Vân Tiêu ngưng mắt nhìn lại, rất nhiều Hải tộc đang xúm đến, đúng là hộ vệ quân của hoàng cung.
– Vân Tiêu công tử, đã chờ ngươi một hồi lâu rồi.
Thanh âm quen thuộc của Nghiễm Thuận truyền đến, sau đó là một khuôn mặt tươi cười, nói:
– Ta còn tưởng rằng Vân Tiêu tiên sinh vứt bỏ chúng ta mà đi nữa chứ.
Lý Vân Tiêu cười nói:
– Sao thế được, chuyến đi Đông Hải, thập phần vui vẻ. Nếu đi thì chắc chắn cũng sẽ đến chào hỏi chư vị a.
– Ha ha, vui vẻ là tốt rồi. Cũng không uổng công gia phụ và tại hạ một phen khoản đãi, mời.
Nghiễm Thuận nhường ra một con đường, mặt mũi tràn đầy tươi cười.
Lý Vân Tiêu thì lại cười khổ không thôi, đang định đi về phía trước thì đột nhiên một cổ khí tức cực độ bất thiện truyền đến.
Trong nước biển phía trước có một đạo nhân ảnh không ngừng thoáng hiện đến, lập tức ngừng lại ở chỗ trước người hắn vài trượng, nước biển bị đè ép giống như miếng sắt tuôn đến, áp khiến Hải tộc hộ vệ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-chi-ton/807058/chuong-1914.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.