Long Thủ cũng khiếp sợ dị thường, đứng thẳng trong bóng đêm, không thể thấy rõ khuôn mặt hắn lúc này.
Mà mười tên Long vệ căn bản không dám ngẩng đầu lên, nguyên một đám phủ phục run rẩy.
Lý Vân Tiêu không dám thở gấp, trầm giọng nói:
– Vừa rồi thật sự động sao?
Toàn bộ trong vực sâu tĩnh mịch dị thường, không có người nào có thể trả lời hắn cả.
Ngay khi hắn nuốt ngụm nước miếng, chuẩn bị lần nữa đặt câu hỏi thì đồng tử đột nhiên co lại, sau đó Nguyệt Đồng thoáng cái mở ra đến mức tận cùng, tròng mắt cơ hồ như muốn rớt xuống
Đầu rồng dưới Quan Thiên Kính chiếu rọi vậy mà chậm rãi mở hai mắt ra
” ”
Lý Vân Tiêu thoáng cái rét run, đó là đôi mắt thế nào a?
Dưới Long nhãn ngưng mắt nhìn xuống, toàn bộ đầu hắn đều như muốn vỡ tung ra.
Vào thời khắc nguy cơ, Nguyệt Đồng chi lực lập tức thi triển đến mức tận cùng, Thập Phương thần kỹ hiện ra, nơi nhìn đến đều hóa không
Ánh mắt từ Long nhãn cực lớn kia dưới Nguyệt Đồng thần kỹ cũng chậm rãi biến mất, đầu Lý Vân Tiêu mới dần dần bình phục lại, nhưng thất khiếu hiện giờ đều đã chảy ra máu tươi
Chỉ một ánh mắt liền khiến cường giả Đồng Thuật tuyệt đỉnh như hắn bị thương thức hải.
Sắc mặt Lý Vân Tiêu tái nhợt dị thường, còn chưa trì hoãn một hơi, liền nghe Xa Vưu hét lớn một tiếng:
– Coi chừng.
“Phanh”
Quan Thiên Kính thoáng cái vỡ ra.
Nháy mắt khi kính nát, Lý Vân Tiêu trông thấy miệng Cự Long kia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-chi-ton/807055/chuong-1911.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.