Con ngươi của Nghiễm Thuận co rút, nhẹ giọng nói:
– Nga? Nghĩ không ra thập đệ dĩ nhiên là lòng từ bi, thật để cho ta trông nhầm a.
Nghiễm An lấy lại bình tĩnh, nghiêm mặt nói:
– Ta cũng không có thể mỗi ngày chơi bời lêu lổng, làm một ít chuyện không ý nghĩa chọc chư vị huynh trưởng và phụ vương không hài lòng, nhất định phải học được tiến tới mới phải.
Nghiễm Thuận thoáng cái hết chỗ nói rồi, không biết nên nói cái gì cho phải.
Hắn mặc dù biết trong đó có vấn đề, nhưng bốn phía một mảnh đen kịt, cũng nhìn không ra manh mối gì, chỉ đành phải nói:
– Thập đệ vất vả rồi. Ta phụng mệnh của phụ vương, dẫn Lý Vân Tiêu tới.
Nghiễm An cả kinh, nói:
– Nói Lý Vân Tiêu? Vì sao phải nói hắn?
Nghiễm Thuận lạnh nhạt nói:
– Đây là việc của phụ vương, ta làm sao biết được.
Hắn vung tay lên, sau lưng vài tên cường giả lập tức tiến lên, bắt đầu mở ra trận pháp.
Ánh mắt của Lý Vân Tiêu lộ ra vẻ hồ nghi, thầm nghĩ lẽ nào Nghiễm Hiền sẽ đối phó mình? Hắn việc cấp bách chắc là tiêu diệt Nghiễm Nguyên mới đúng a.
– Lý Vân Tiêu, theo ta đi thôi.
Nghiễm Thuận nhàn nhạt nhìn hắn một cái, liền vung tay lên.
Toàn bộ trong bóng tối quang mang lóe lên, sau một khắc mọi người đã trực tiếp xuất hiện trong truyền tống trận ở đáy biển.
Một đoàn người rất nhanh đi tới bên trong vương cung.
Bên trong xanh vàng rực rỡ, các loại ánh sáng màu hạt châu đem cung điện trang trí xán
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-chi-ton/807006/chuong-1862.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.