Sắc mặt Nghiễm Hiền chợt trầm xuống, trong tròng mắt hiện lên vẻ kinh sợ, nếu để cho ma chủ tàn khu chạy thoát, đây cũng là một trò cười cực lớn.
Thanh âm bên trong vân thải vang lên, thập phần ngưng trọng nói rằng:
– Nhìn không thấy hành tung, nhưng ta có thể khẳng định không đi. Dưới thiên la địa võng, trong vòng tam giới ngũ hành cũng không thể trốn chạy.
Lời nói này nói xong, chính hắn cũng tựa hồ cảm thấy cực kỳ không thích hợp, thoáng cái không lên tiếng.
Trên biển rộng, dưới một mảnh ngân quang hiện ra, chẳng biết lúc nào một đạo thân ảnh bén nhọn đặt trên đó, cả người ngân quang thấu triệt, diện mục quái dị.
Nghiễm Hiền trầm giọng nói:
– Ngân linh, có thể có phát hiện?
Ngân quang thân ảnh chậm rãi nói rằng:
– Ta có thể cảm giác được sự hiện hữu của hắn, thật giống như…
Hắn chậm rãi giơ tay lên, ngưng trọng nói:
– Thật giống như khắp bầu trời thủy nguyên tố giống nhau, tựa hồ không chỗ nào không có mặt.
– Không chỗ nào không có mặt? Có ý tứ gì?
Nghiễm Hiền quát dẹp đường:
– Lập tức đem hắn tìm ra giết
– Ha ha ha ha
Tiếng cười quái dị của Đế Dạ ở bốn phương tám hướng vang lên, hưng phấn nói:
– Cảm giác tìm về cảm giác thực sự là tốt nha!
Ngân linh chi chủ sắc mặt trầm xuống, trong tay một đạo ngân quang chớp động, trong nháy mắt đem biển rộng bổ ra, trực tiếp nhân thân như một, đâm về phía hư không nơi nào đó
– Phanh
Một đạo cực kỳ cứng rắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-chi-ton/806990/chuong-1846.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.