Theo đám ám dạ xoa này thi triển bí thuật, tất cả mọi người đều hơi biến sắc mặt, chỉ cảm thấy không gian bị tầng tầng phong tỏa, thoáng cái thần thức của mọi người bị đoạn, vô pháp cảm giác được bên ngoài.
Đế Dạ cũng là sắc mặt đại biến, trong tròng mắt hàn quang lóe lên.
Trác Thanh Phàm kinh ngạc nói:
– Đây là thiên la địa võng?
Lý Vân Tiêu gật đầu nói:
– Chính là thiên la địa võng, nếu là trong thiên địa có vật gì có thể chế trụ đại hư không thuật của ngươi, sợ rằng thiên la địa võng chính là thứ nhất rồi.
Trác Thanh Phàm khá có thâm ý nhìn Lý Vân Tiêu một cái, nhưng thấy trong con ngươi của đối phương một mảnh thanh minh, lại nhìn không ra bất kỳ tâm tình gì ba động, không khỏi có chút kinh ngạc đứng lên, hỏi nói:
– Ngươi là người phương nào?
Nghiễm Hiền cũng là thần quang khẽ động, vểnh tai nghe, hắn đối với thân phận của Lý Vân Tiêu cũng hết sức tò mò.
Ám dạ xoa vẫn đuổi theo bóng dáng của hắn, nếu không phải người cực kỳ thân mật, căn bản không biết chuyện này.
Lý Vân Tiêu cười, nói:
– Ta là người phương nào liên quan gì tới ngươi?
Trác Thanh Phàm cười khổ một tiếng, hai tay ôm ở trước ngực, nói:
– Thế giới này chú ý người mạnh là vua, ta hỏi ngươi nói, ngươi nếu không phải đáp, có lẽ trả lời ta không hài lòng, ta sẽ đánh ngươi.
Lý Vân Tiêu hừ lạnh nói:
– Thiên la địa võng hạ, ngươi đều tự thân khó bảo toàn, còn đòi đánh ta?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-chi-ton/806984/chuong-1840.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.