– Hừm, đại đảo chủ. Nếu là không có cũng đủ chuẩn bị, ta há lại dám tự phụ như thế?
Bị chém đứt Triệu Văn Chiến hóa thành quang mang tiêu thất trên không trung, thanh âm lạnh như băng từ phía sau Nghiễm Nguyên truyền đến, một kiếm đâm ra.
Kiếm mang kia dường như thái dương vậy sáng chói gai mắt.
– Xuy!
Nghiễm Nguyên vội vàng chuyển người qua, kiếm kia trực tiếp đâm vào trong ngực hắn, tiên huyết thấm đẫm ướt sũng.
– A?
Tất cả mọi người đều quá sợ hãi, Cửu Thiên càng điên cuồng hét lên nói:
– Đại đảo chủ!
Duy chỉ có Lý Vân Tiêu và Thủy Tiên, hai người còn lại là vẻ mặt bình tĩnh, có chút nghi hoặc dừng lại.
Trên mặt Nghiễm Nguyên bình tĩnh lộ ra mỉm cười, lạnh giọng nói:
– Kẻ trí nghĩ đến nghìn điều a, ngươi thân là cửu giai Thuật Luyện Sư, lẽ nào điểm ấy ta đều tính toán không được hay sao?
– Cái gì?
Ở dưới ánh mắt của Triệu Văn Chiến và mọi người kinh hãi, bị một kiếm đâm trúng Nghiễm Nguyên cũng đồng dạng hóa thành kim quang tiêu thất.
Một đạo uy áp lực lượng kinh khủng lăng không đánh xuống, thân ảnh của Nghiễm Nguyên ở trên đầuTriệu Văn Chiến hiển hóa ra, cười gằn nói:
– Nhiều năm ẩn núp như vậy, bại một lần khoảng cách thành đống cặn bả a!
Hắn khuynh lực một chưởng vỗ xuống, cùng với pháp hoa đài sen kim quang ở trong tay thoáng hiện.
Triệu Văn Chiến ánh mắt lộ ra vẻ hoảng sợ, còn chưa tới kịp hô lên một tiếng, liền bị chưởng lực vỗ trúng, kêu thảm một tiếng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-chi-ton/806935/chuong-1791.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.