Lý Vân Tiêu nhìn bộ dáng Quảng Nguyên, trong nội tâm cười lạnh không thôi, trừng mắt quát:
– Sao hả? Lời công chúa nói ngươi có nghe thấy không?
“Phanh”
Quảng Nguyên bởi vì quá mức tức giận nên một đạo nguyên lực bị hắn đẩy vào dưới chân, trực tiếp giẫm nát mảng lớn trên đài, mặt lạnh lùng nói:
– Công chúa nói như vậy, nguyên mỗ ghi nhớ trong lòng rồi.
Lý Vân Tiêu bộ dạng không kiên nhẫn, phất phất tay nói:
– Tốt rồi, nhớ rõ là tốt rồi. Ngươi tiếp tục đấu giá đi.
Quảng Nguyên cắn răng không lên tiếng, nhưng ánh mắt nhìn vào Lý Vân Tiêu lại không khác gì như đang nhìn người chết vậy.
Tất cả mọi người đều trở nên khẩn trương, tâm tình phập phồng của một người lại dẫn động hoàn cảnh bốn phía đều xảy ra biến hóa, bọn hắn không rõ Lý Vân Tiêu sao lại tự tìm đường chết như thế, nhìn tiểu tử kia cũng không giống người ngốc mà?
Quảng Nguyên dần dập tắt lửa giận, cũng không có tâm tình nói lời khách sáo nữa, nói thẳng:
– Chư vị chú ý, đây là kiện vật phẩm đấu giá thứ ba.
Hắn vươn tay ra, năm ngón tay chậm rãi mở ra, một đạo kim mang như nụ hoa tách ra trên tay.
Mọi người nhìn kỹ lại, tách ra cũng không phải là kim mang, mà một nụ hoa thật sự.
– Ah, dĩ nhiên là đài sen.
Không ít người kinh hô lên, Quảng Nguyên trong tay nắm đúng là một đài sen nhỏ, tán phát ra đạo đạo kim quang, linh động mười phần.
Thứ như đài sen trong Hải tộc cũng không hiếm thấy, chính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-chi-ton/806914/chuong-1770.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.