– Ta nhổ vào, bớt cùng với ta nói láo đi!
Lý Vân Tiêu cả giận nói:
– Đám Hải tộc này quả thực đáng hận, vì một khối Hồng Thạch vậy mà không tiếc dẫn động hai tộc chi chiến, đã như vầy, ta giết bọn họ không cần khách khí!
Yêu Long mắng lại nói:
– Đáng hận là chính ngươi, lấy đồ vật của nhân gia, còn trách cứ người ta tìm tới cửa?
Lý Vân Tiêu nói:
– Như Hồng Thạch là tử vật, ta có thể trả bọn hắn. Nhưng giờ phút này nàng đã lộ ra hóa thành người sống sờ sờ, hơn nữa nuốt mất Nghê Thạch của ta, ta như thế nào trả lại?
Trong lúc truyền âm, lại là hơn mười tên Hải tộc chết ở dưới đao của hắn, những tên Vũ Tôn cấp thấp và phía dưới nữa, trên căn bản là một đao mấy người.
Bên cạnh hắn những Hải tộc kia cũng là cả đám phát cuồng, hai mắt đỏ bừng, cũng không thi triển tuyệt chiêu, gào thét lớn xông lên tự bạo.
– Hừ!
Lý Vân Tiêu hừ lạnh một tiếng, đem chiến đao tiện tay ném ra, cả người lăng không mà đứng.
Chiến đao kia “Vù vù vù” trên không trung không ngừng phi trảm, ở bên cạnh hắn xoáy khai mở, một mảnh đao mang hướng tới bốn phương tám hướng tách ra mà đi.
– Rầm rầm rầm!
Những Hải tộc tự bạo kia vẫn chưa nhảy vào trong hào quang, đã lăng không bị trảm bạo chết, các loại tiếng nổ mạnh không ngừng vang lên.
Hải tộc tuy rằng không sợ chết, nhưng loại hành vi tự sát giống như thiêu thân lao đầu vào lửa này vẫn để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-chi-ton/806781/chuong-1637.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.