Lương Nguyên Cơ nói:
– Tự nhiên là không phải, nhưng chỗ tốt của huynh đệ ta đạt được là bằng vào trí tuệ cùng thực lực chính hắn đạt được, cũng bốc lên phong hiểm thật lớn, thử hỏi loại tình huống đó ai dám tiến lên đi giết Quỷ Man thống lĩnh?
Tất cả mọi người đều khẽ gật đầu tán thành, lúc đó cơ hội đánh chết Quỷ Man thống lĩnh đều thuộc về mọi người nhưng không người nào dám ra tay.
Vu Vũ Khâm khẽ nói:
– Nói như vậy, chẳng lẽ huynh đệ của ta đã chết vô ích?
Lúc này rốt cục Lý Vân Tiêu cũng mở hai mắt ra, lộ ra vẻ nghi hoặc hỏi lại:
– Nói nhiều như vậy nhưng rốt cuộc ta vẫn không hiểu, huynh đệ ngươi chết có quan hệ gì đến ta, còn nữa, cho dù muốn đền bù tổn thất cũng phải đền bù tổn thất cho gia quyến thân nhân của huynh đệ ngươi, tại sao lại phải đền bù tổn thất cho các ngươi?
– “Đúng vậy a, làm gì có chuyện đền bù tổn thất cho các ngươi? Cho dù có cút lợi ích cũng không đến phần các ngươi a?
Những người chung quanh đều là tạm tụ tập thành một đội ngũ, ban đầu không thân cũng chẳng quen, làm gì có chuyện mới gặp đã thân như huynh đệ được.
Vu Vũ Khâm đỏ mặt lên tức giận hừ nói:
– Chúng ta đều tình như thủ túc huynh đệ, cũng giống như người nhà, gia quyến của nhau.
Lý Vân Tiêu cũng không phản bác, gật đầu nói:
– Đã hiểu, nhưng đúng ra các ngươi phải tìm đại nhân Hồng Nguyệt thành đề nghị đền bù tổn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-chi-ton/806768/chuong-1624.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.