Âm cổ trên kiếm kia mỹ diệu xinh tươi, hòa hợp dựng lên.
– Thiên thu nhược tuyết, bán tích như mộng, nhất kiếm tuế nguyệt Trấn Hồn Ca!
Tiếng ca nhẹ từ trong miệng Ninh Khả Nguyệt phun ra, kiếm quang đâm rách phía chân trời. Ở trên đỉnh núi trán phóng, bánh xe thời gian tựa hồ vào giờ khắc này bị đánh loạn, một kiếm này liên tiếp xa xôi đi đến, truyền thừa tới tương lai vô cùng.
Ba cỗ thi thể tuyệt đại cường giả nhất thời ngưng bước, ba đạo công kích tuyệt mạnh cũng vào giờ khắc này dừng lại.
– Phanh phanh phanh…
Thân thể ba cỗ thi thể đều nổ tung, mà trên khuôn mặt dữ tợn của bọn họ tựa hồ nổi lên dáng tươi cười, đều lưu lại hai dòng nước mắt, phảng phất ở rất lâu trước dưới bầu trời, dừng ở hiện tại, nói ra một tiếng cám ơn.
Dương Nguyên Thư quá ư thất kinh, sợ hãi nói:
– Ngươi… Ngươi làm sao có thể giết bọn họ…?
Ninh Khả Nguyệt tiến lên một bước, kiếm khí lâm không, lạnh giọng nói:
– Bọn họ cũng không phải là cam tâm tình nguyện bị ngươi điều khiển, thập thành lực lượng nhiều nhất phát huy ra ba thành mà thôi, làm sao có thể thắng ta? Về phần trận pháp rút lấy sinh cơ này, mặc dù nguyên lực của ta có bị ngươi áp chế đi nữa, giết ngươi cũng vẫn dư dả!
Dương Nguyên Thư cả kinh liên tiếp lui về phía sau, hoảng sợ nói:
– Cứu ta, đại nhân mau cứu ta!
Ninh Khả Nguyệt kiếm khí lâm không sợ đến hắn hồn phi phách tán, những bảo bối cực kỳ yêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-chi-ton/806655/chuong-1511.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.