Ninh Hàng Phong thở dài, nói:
– Vẫn nên để ta nói đi, căn cứ theo phỏng đoán của Nhị tỷ ta và Hồng Ngọc đại nhân, thành chủ đại nhân... Hắn... Hắn có thể đã vẫn lạc rồi.
Toàn bộ đại điện lập tức ngưng tĩnh, không hề có chút thanh âm, tĩnh đến mức thanh âm của con kiến trong bụi cỏ ngoài điện cũng có thể nghe được rõ ràng
– Cái gì? Ai vẫn lạc? Ngươi nói ai vẫn lạc?
Năm người đều bị hù rồi, Ninh Hoài Thụ cả kinh kêu lên, tựa hồ hoài nghi mình tuổi già lỗ tai không nghe rõ.
Sắc mặt Ninh Hàng Phong ngưng trọng dị thường, nói từng chữ:
– Thành chủ đại nhân có thể đã vẫn lạc.
Lúc này tất cả mọi người đều hít một hơi lạnh, trên toàn bộ đại điện trở nên một mảnh băng hàn.
Ba đạo quang mang một mực xoay quanh trên không phủ thành chủ trong chốc lát rơi xuống, khí tức cường đại ép tới khiến tất cả mọi người đều khó có thể hô hấp, nguyên một đám vội vàng đứng thẳng lên, đi ra đại điện nghênh đón.
– Cung nghênh Tam lão đại nhân.
Ba vị lão giả mang phục sức hồng, hoàng, lam, Hồng lão cầm đầu mắt sáng như đuốc, nhìn chằm chằm vào Ninh Hàng Phong, lạnh giọng nói:
– Cái gì gọi là có thể vẫn lạc?
Tin tức này quá mức khiếp sợ, ngay cả Tam lão không tham dự nghị sự cũng không cách nào thừa nhận, trực tiếp hiện thân ra
Ninh Hàng Phong dưới ánh mắt của Hồng lão cũng không lùi không tránh, ngưng giọng nói:
– Bẩm hồng lão, là cảm ứng của Nguyễn Hồng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-chi-ton/806647/chuong-1503.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.