– Lý Vân Tiêu.
Nam tử trẻ tuổi kia lắp bắp kinh hãi, lập tức liền bình tĩnh lại, nói:
– Thật sự là trùng hợp ah, vậy mà ở đây cũng có thể gặp Vân thiếu.
Mấy người còn lại nghe xong sắc mặt đều biến hóa, cái tên này mấy ngày gần đây như mặt trời ban trưa, có thể nói là thiên hạ không ai không biết cả
Lý Vân Tiêu nhìn nam tử trẻ tuổi kia, mới nhẹ nhàng gật đầu nói:
– Thì ra là Phi Vũ huynh của Vạn Bảo Lâu, Tống Nguyệt Dương Thành từ biệt, thật là nhung nhớ a!
Mễ trưởng lão động dung nói:
– Ngươi chính là Lý Vân Tiêu? Trường Giang sóng sau đè sóng trước, một đời nhân vật mới đuổi người cũ ah.
Mấy người khác cũng thập phần tò mò nhìn Lý Vân Tiêu, muốn nhìn một chút xem vị thiếu niên thiên tài danh chấn thiên hạ này rốt cuộc có bộ dạng gì.
Lệ Phi Vũ cười nói:
– Mọi người không cần khẩn trương, Vân thiếu là người quen, bằng hữu.
Lý Vân Tiêu gật đầu nói:
– Quả thật, nhưng... Quen thuộc thì quen thuộc, nhưng con thỏ này là của ta.
Mấy người đều sững sờ, đây rõ ràng là con thỏ bọn hắn phát hiện ra trước, đối phương không ngờ lại vô lễ như thế.
Mễ trưởng lão cũng hơi có chút không thoải mái, khẽ nói:
– Ngươi nói là của ngươi thì của ngươi sao? Có chứng cớ gì không?
Lý Vân Tiêu cũng cảm thấy đau đầu, nếu nói con thỏ này là mình giết chết, đoán chừng cũng không ai tin, căn bản không lấy ra được chứng cứ để giải thích, chỉ đành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-chi-ton/806596/chuong-1452.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.