Nhuận Tường ở trong bạo tạc chậm rãi đi ra, lúc trước còn là hình dạng dần dần sắp chết, hiện tại liếc nhìn lại, khí thế bốc lên, cơ hồ là dáng dấp đỉnh phong.
– Linh nhũ vạn năm quả nhiên không để cho ta thất vọng!
Trên mặt Nhuận Tường hiện lên một mảnh hồng nhuận, khen:
– Tuy rằng thương thế của ta chỉ tốt lên được một phần ba, nhưng đã hoàn toàn chuyển biến rồi, kế tiếp sẽ không cần lãng phí linh nhũ, tự ta điều tức là ổn.
Gương mặt của Nghiễm Dịch co quắp một chút, cả kinh kêu lên:
– Mới tốt một phần ba? Là ai đem biểu ca đánh thành trọng thương như thế?
– Hừ…!
Trong đầu Nhuận Tường hiện lên dáng dấp của Lý Vân Tiêu, nặng nề hừ một tiếng, một thân sát khí.
Nghiễm Dịch sửng sốt một chút, lập tức cười, nói:
– Nói vậy trong đó có ẩn tình khác, chỉ bất quá biểu ca ngay cả Tụ Mệnh Thiên Quan cũng không cần, vật kia chính là chí bảo cứu mạng a!
Nhuận Tường lạnh lùng nói:
– Mỗi một khối Tụ Mệnh Thiên Quan chỉ có thể dùng một lần, hơn nữa năng lượng bên trong cũng chỉ đủ duy trì một tháng, nếu là nửa tháng sau còn không có người đến, ta cũng hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Lại nói tiếp, thật đúng là nhờ có biểu đệ a!
Nghiễm Dịch ngẩn ra, trên mặt cơ nhục mãnh liệt co quắp một chút, trong mắt tràn đầy vẻ ảo não, nhưng còn phải miễn cưỡng cười nói:
– Ha hả, đây đều là thiên ý, là biểu ca mạng lớn nha!
Nhuận Tường cười lạnh một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-chi-ton/806544/chuong-1400.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.