– A….
Vừa nghe hắn nói xong, hơn mười Đại Hán sợ đến quỳ một tảng lớn, từng cái cả người run rẩy.
Trên mặt Vu Thành Song cũng mất huyết sắc, cắn răng nói:
– Ngươi không phải người, ngươi là súc sinh.
– Hừ, đợi lát nữa người toàn thành biết, rốt cuộc ta là súc sinh, hay các ngươi là súc sinh.
Lý Vân Tiêu ngẩng đầu liếc mắt nhìn Ti Đức Xa, cười nói:
– Đại sư không cần phải gấp gáp, đãi ngộ của ngươi như bọn họ.
Sắc mặt Ti Đức Xa thảm biến, liều mạng giằng co, nhưng mặc cho hắn giãy giụa như thế nào, yết hầu cũng không thể phát ra tiếng, tay liều mạng nện cổ họng của mình, trên mặt đỏ bừng một mảnh.
Trên mặt Vu Thành Song xám trắng một mảnh, biết lần này là hoàn toàn xong đời, hắn cắn răng một cái, tựa hồ hạ quyết tâm nói:
– Ta nói nhưng ngươi phải bảo chứng ta an toàn ly khai Hải Thiên trấn.
Lý Vân Tiêu cười lạnh nói:
– Chẳng lẽ muốn ta làm hộ vệ cho ngươi? Ta cũng không có thời gian rảnh rỗi này.
Nói ra, ngươi còn có xác suất đào tẩu, không nói ra, vậy ở sinh thời phát huy ra chút sức lực còn lại, biểu diễn nghệ thuật có chút độ khó cao, chứa tính chất kích thích rất mạnh…
Oa.
Hơn mười Đại Hán cũng đã có người nhịn không được nôn phun ra, sợ đến cả người run run, kêu khóc nói:
– Lão đại, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, ngươi nói mau a, lẽ nào bọn họ thật là oan uổng?
Trong ánh mắt Vu Thành Song tràn đầy vẻ oán
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-chi-ton/806519/chuong-1375.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.