Khương Như Băng bưng mặt đỏ bừng, trốn ở phía sau Khả Nguyệt, vô cùng đáng thương cầu khẩn nói:
– Sư phụ, ta không muốn đi luận võ chọn rể.
Sắc mặt Khả Nguyệt phát lạnh, quát lên:
– Này không phải do ngươi.
Nàng đưa tay vuốt khuôn mặt Khương Như Băng, chỗ sưng đỏ liền tốt hơn hơn nửa, sau đó ngón tay một điểm, một đạo ánh sáng màu xanh đánh vào vai của Khương Như Băng.
Khương Như Băng bị đau, kêu to một tiếng nói:
– Sư phụ, ngươi đánh ta?
Khả Nguyệt lạnh lùng nói:
– Không phải đánh ngươi, mà là ở trên thân thể ngươi để lại ấn ký, như vậy ngươi chạy trốn tới chân trời góc biển, ta đều có thể trước tiên nhận biết được.
Khương Như Băng vừa nghe, nhất thời tâm thần tuyệt vọng, biết chạy trốn là không thể, một mặt oan ức.
Khả Nguyệt liếc mắt nhìn Lý Vân Tiêu khen:
– Vừa nãy dưới uy thế của Lăng Bạch Y, ngay cả Hàng Phong ta cũng có thể cảm thấy nội tâm hắn tản mát ra ý sợ hãi, chỉ có ngươi ở bên cạnh ta, cách ta gần nhất, trái lại không có sinh lòng sợ hãi, để ta rất là tán thưởng.
Lời của nàng lập tức đem ánh mắt của Khương Sở Nhiên hấp dẫn lại, tất cả mọi người đều vô cùng kinh ngạc.
Lý Vân Tiêu lau mồ hôi, ngượng ngùng nói:
– Kỳ thực ta là bị choáng, đã không biết sợ hãi là gì.
– Há, hóa ra là bị choáng.
Tất cả mọi người thổn thức trào phúng vài tiếng, lúc này mới thu binh trở về thành.
Khương Sở Nhiên nói:
– Khả Nuyệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-chi-ton/806487/chuong-1343.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.