Trữ Khả Nguyệt tinh tế suy nghĩ ý trong nửa lời trước, không nhịn được gật nói:
– Đứa bé Nhược Mai kia thật khổ, ngươi cũng nên giúp nàng. Vậy thì ngươi cẩn thận đấy, ta với ngươi phụ thân là hảo hữu chí giao, cũng xem như cô mụ của ngươi. Nếu gặp phải chuyện gì khó, cứ tùy thời quay lại thành Hồng Nguyệt tìm ta.
Một đạo quang mang từ trong tay nàng bay ra, lại là một khối ngọc bội màu trắng, nói:
– Phía trên này có một đám thần niệm của ta, gặp phải bất cứ chuyện gì cứ bóp nát ngọc bài ta liền cảm ứng được, có thể tùy thời đánh nát không gian tới.
Lý Vân Tiêu trong nội tâm ấm áp, sinh ra một cổ phiền muộn, áp chế cảm xúc ưu thương trong lòng mình, cười to nói:
– Ta biết rồi.
Giữa hai người tuy rằng gặp mặt không nhiều lắm, nhưng phần tình nghĩa năm đó lại không nhạt.
Lý Vân Tiêu quay người đang muốn rời đi, đột nhiên một đạo quang mang từ phía dưới thành Hồng Nguyệt bắn lên, hóa thành một đạo nhân ảnh kinh quát:
– Ngươi không thể đi!
Người tới chính là Nguyễn Nguyên Tư, hắn cũng phát hiện ra dị tượng vương tọa biến mất, lúc này mới chạy tới, lại thấy Lý Vân Tiêu đang định rời đi, vì vậy vội vàng lên tiếng ngăn trở.
Trữ Khả Nguyệt nhướng mày, nói:
– Nguyên Tư đại nhân, trong vương tọa này cũng không truyền thừa võ kỹ gì cả, điểm ấy ta có thể làm chứng.
Nguyễn Nguyên Tư cau mày nói:
– Khả Nguyệt muội tử, hắn nói ngươi tin sao? Tuy rằng ta không biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-chi-ton/806471/chuong-1327.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.