Hắn có một loại bất đắc dĩ cực đoan, tất cá đều giống như gông xiềng, trói buộc lấy hắn không cách nào bay lượn được.
Trên Thanh Phong Minh Nguyệt Lâu, Nguyễn Nguyên Tư hơi quyết định, mở miệng nói:
– Ngươi là người nào ta mặc kệ, chỉ cần phù hợp quy định, liền có thể bình yên vô sự. Nhưng mấy người kia cưỡng ép ra tay, không xem quy củ thành Hồng Nguyệt ta vào đầu, phải tiếp nhận thành Hồng Nguyệt xử trí, cho dù ngươi là ai, cũng nên im im lặng lặng ở trong thành chờ kết quả xử trí đi.
Hắn nói chuyện tuy rằng vẫn cường ngạnh, nhưng tất cả mọi người nghe ra hương vị trong đó, thầm nghĩ tánh mạng bốn người này sợ rằng đã được bảo trụ rồi.
Nhưng Đông Môn Diệu kia tựa hồ còn chưa thấy đủ, cười lạnh nói:
– Xử trí? Hừ, trái với quy định hẳn là thành chủ thành Viêm Vũ kia a? Hắn dám hạ sát thủ với người Tử Thần Cung ta, chẳng lẽ Quần Anh Tụ Hội này có thể tùy ý giết người sao?
Trong mắt Nguyễn Nguyên Tư chớp động hào quang, ngưng giọng nói:
– Hai người tỷ thí, khó tránh khỏi sẽ có thất thủ. Về phần ngươi nói tùy ý giết người, Lí Dật chẳng qua chỉ bị thương thôi, ngươi thấy hắn chết bao giờ thế? Há có thể nói loạn, tùy tiện gán tội danh cho người chứ? Nhưng người của các ngươi cưỡng ép vượt tỷ thí lại có chứng cớ vô cùng xác thực, vạn người chứng kiến. Không bằng như vậy đi, các ngươi cửu tỉnh Lí Dật này lại, để bọn hắn quyết đấu công bằng, ngoại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-chi-ton/806454/chuong-1310.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.