Trong lòng hắn âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Cuối cùng đã diệt trừ được tên sát tinh kia đi. Phiền toái duy nhất là chết quá nhiều Vũ Tôn, không tiện ăn nói với bề trên. Cũng may thực lực thành Hồng Nguyệt hùng hậu, cũng không ảnh hưởng quá lớn.
Phía dưới nước sông chảy xiết, khí lưu hung ác di chuyển, sát khí ép hồn phách. Trong nước tất cả sinh linh trong nháy mắt đều mất đi tính mạng, trở thành một nơi hẳn phải chết.
Lý Vân Tiêu đoạt lại quyền khống chế thân thể, trong mắt lộ ra vẻ ngưng trọng, lẩm bẩm:
– Trận pháp này đủ để xếp vào thiên hạ nhất lưu bên trong sát trận. Lẽ nào cũng là vì khối đá gọi là Nghê Thạch này? Ngay cả ma đầu thấy khối đá này cũng hưng phấn như vậy. Xem ra nếu không lấy đi, thật có lỗi với bản thân.
Trên người hắn, ánh sáng Bất Diệt Kim Thân chớp động, thân thể ở đáy nước bước thật nhanh về phía trước, tính loại bỏ tảng đá có phần trơn nhãn trên tế đài.
Đột nhiên trong nước, một đạo công kích lấy tốc độ cực nhanh phóng tới, ngăn cản đường hắn đi tới trước.
Ầm.
Lý Vân Tiêu chợt xoay người, Lãnh Kiếm Băng Sương nắm trong tay, một kiếm vung lên. Trảm Long Kiếm Quyết ứng phó, ra tay, chém nghênh về phía luồng ánh sáng kia.
Ầm ầm.
Hai công kích ở đáy nước phá ra, hóa ra một vòng xoáy, lưu chuyển nhanh chóng.
– Tảng đá này quả nhiên là then chốt, đồng thời cũng nguồn gốc năng lượng của nguyên trận. Phải lấy xuống thế nào đây?
Lý Vân Tiêu thoáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/van-co-chi-ton/806422/chuong-1278.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.