Chương trước
Chương sau
– Câm miệng ”
Bùi Cửu Sí xanh mặt hung hăng trừng mắt với hắn một chút. Những lời này càng nói ra lại càng mất mặt. Hiện tại có mấy trăm người đang nhìn. Chuyện mình bị mất mặt sợ là rất nhanh sẽ truyền ra ngoài. Những chuyện thực sự mất mặt này lại đột nhiên rới đến nhà hắn. Hắn đột nhiên nhớ tới lời Lý Vân Tiêu đã nói lúc trước.
– Mặt mũi không phải là người khác cho, nhưng chắc chắn là do mình từ từ ném mặt mũi đi. Sau khi suy nghĩ tỉ mỉ điều này thật sự có đạo lý.
Hắn xanh mặt, nhìn Bùi Minh Viễn nói:
– Ngươi nhanh chóng truyền tin cho mẫu thân ngươi, để cho nàng đi gặp chủ mẫu Khương gia Nguyễn Hồng Ngọc đại nhân, tranh thủ sớm để vi phụ đi ra ngoài.
Chính hắn lại ở trước mắt bao người, cùng lúc nổi giận, lập tức hóa thành một đạo ánh sáng rời đi.
Mọi người đều biết đây là hắn đi tới địa lao thành Hồng Nguyệt. Điều này không thể nghi ngờ. Toàn bộ mọi người bên trong tửu lâu lập tức phát ra những lời châm chọc và tiếng cười chế nhạo.
– Lưu Ly Sơn Trang quả nhiên là cường hào ở Đông Vực. Thân pháp độn thuật này thật sự khủng khiếp. Mới chớp mắt đã không có thấy thân ảnh. Ta chuyên tu luyện công pháp thần thức, nhận biết bên trong trăm dặm cũng không thấy hình bóng của hắn.
– Không thể như vậy được. Tuy nói thành Hồng Nguyệt cực lớn, nhưng lấy loại thân pháp độn thuật này, sợ là trong khoảnh khắc đã đi ra khỏi địa lao. Vị đại nhân của thành Hồng Nguyệt kia quả nhiên là quá coi thường Bùi phó trang chủ. Không ngờ cho thời gian nửa nén hương. Thật đả thương người đi.
– Đúng vậy. Ta đều nhìn không thấy. Nghe nói địa lao trong thành Hồng Nguyệt giam giữ đều là một vài phạm nhân nghèo hung cực ác. Hơn nữa bọn họ quanh năm chưa từng thấy nữ nhân. Ngươi nói Bùi trang chủ này da non thịt mềm, lúc trở ra…
Có người bắt đầu lấy ra tỳ bà tới khảy đàn, nhẹ nhàng ngâm nga nói:
– Cây hoa cúc tàn, thật đáng thương. Dáng vẻ tươi cười của ngươi đã ố vàng, rơi vào đoạn trường nhân…
– Câm miệng.
Bùi Minh Viễn nổi giận gầm lên một tiếng. Đám người của Lưu Ly Sơn Trang cũng đều trợn mắt nhìn. Vừa xấu hổ lại vừa giận dữ không thôi.
Một võ giả không nhịn được châm chọc nói:
– Có rảnh rỗi ở này mất mặt, còn không bằng nhanh đi cứu hoa cúc của cha ngươi.
Một gã võ giả khác cũng cười khẩy nói:
– Ha ha, trừng mắt cái gì? Có bản lĩnh tới đánh ta đi. Tới đây, đánh đi. Tới đánh ta a a a a.
– Phụt.
Bùi Minh Viễn giận dữ công tâm, trực tiếp phun ra một búng máu. Đánh cũng không được, không đánh cũng không được. Mấu chốt là mặc dù đi tới đánh cũng không nhất định có thể đánh thắng. Trong tửu điếm mỗi một võ giả đều là hung thần ác sát. Nhưng cũng không thiếu hảo thủ ở trong đó.
– Được lắm, được lắm. Bản công tử đã nhớ rõ bộ dạng của từng người. Chờ tới khi rời khỏi thành Hồng Nguyệt sẽ tính sổ với các ngươi.
Bùi Minh Viễn biết ngày hôm nay cái mặt mũi đã bị mất sạch. Nhưng mất mặt chung quy vẫn tốt hơn so với mất mạng. Đại trượng phu co được thì dãn được. Hắn thật ra nghĩ rất thoáng. Không hổ danh là một trong thất tinh của Đông Vực.
Hắn nhìn về phía Lý Vân Tiêu mở miệng nói:
– Lý Vân Tiêu, vẫn mong ngươi giải phong ấn trên người ta ra. Mọi người mặc dù có chút hiểu nhầm không vui, nhưng nay đã là quá khứ, Mong rằng không cần tiếp tục dây dưa mãi. Nên vì triển vọng của cộng đồng sau này mới phải.
La Thanh Vân và Nạp Lan Chỉ Tuyền, còn có cả Từ Thanh, ba người đều biết nội tình, đều là không nói gì. Bọn họ đột nhiên hình như hiểu rõ vì sao người ta là một trong thất tinh của Đông Vực, mà mình lại không phải.
Xem ra cái gọi là thất tinh này không riêng gì có thực lực có khả năng tiến tới, còn cần có da mặt dày, vô sỉ. Có đầy đủ hai đặc điểm này, mới hoàn toàn chính xác sống lâu hơn so với người bình thường.
Lý Vân Tiêu hình như không thể trách, khẽ cười nói:
– Bùi huynh, ta hạ phong ấn thật ra đối với thực lực cũng không ảnh hưởng. Nhưng nếu như trong vòng bảy ngày không giải trừ, hùng phong của nam nhân sẽ bắt đầu dần dần yếu đi. Đến cuối cùng cũng không nâng lên được. Đến lúc đó Bùi huynh trở thành một trong thất tinh Đông Vực có một điểm đặc sắc. Có thể nói là cờ hiệu của riêng một mình ngươi.
– Cái gì? Ngươi…
Sắc mặt Bùi Minh Viễn trắng bệch một mảnh, hoảng sợ nói:
– Ngươi thật là ác độc.
Lý Vân Tiêu cười nói:
– Nếu như ta hung ác, cũng sẽ không cho ngươi thời gian mấy ngày. Bảy ngày, đủ cho ngươi lưu lại hậu sự cho Bùi gia. Nỗ lực lên.
Trong mắt Bùi Minh Viễn tràn đầy sự oán độc, cắn răng nói:
– Vậy ta sẽ truyền tin trở lại tìm mẫu thân ta. Nàng cùng Nguyễn Hồng Ngọc đại nhân là bà con, tất nhiên có thể đưa đến trợ lực cực lớn. Hi vọng đến lúc đó ngươi không nuốt lời.
Hắn lo lắng dẫn theo đám người Lưu Ly Sơn Trang rời khỏi đó. Hiện tại chuyện đám người Lý Vân Tiêu lấy Đông Hải Nguyệt Minh Châu, đã vượt xa chuyện nghĩ biện pháp cứu cha hắn đi ra.
Mọi người quay về phía đám người Lưu Ly Sơn Trang huýt sáo và thổn thức một hồi. Các loại giễu cợt không ngừng xuất hiện. Mãi đến khi đi một đoạn xa, bọn họ mới dừng lại. Chỉ có điều lại thêm một thú vui khi trà dư tửu hậu.
Từ Thanh lại tránh được một kiếp, bắt đầu chào hỏi với đám người Lý Vân Tiêu. Về phần Cát Bình Phi, hắn từ lâu không còn mặt mũi, trốn chạy giống như một làn khói.
La Thanh Vân cười nói:
– Từ huynh có thể lưu lại an dưỡng thật tốt một thời gian. Nói không chừng trong lôi đài thi đấu có thể đạt được thứ hạng không tệ. Mặc dù không thể ôm mỹ nhân về, cũng có thể đấu một hồi với anh hùng trong thiên hạ.
Nạp Lan Chỉ Tuyền gật đầu nói:
– La đại ca nói không sai. Lần này mặc dù là Khương nhị tiểu thư luận võ chọn rể, nhưng cũng không khác gì đại hội luận võ cùng đệ nhất trẻ tuổi trong thiên hạ. Trong giới trẻ tuổi tại Thiên Vũ, những cao thủ có chút danh tiếng gần như đều tập trung lại. Không ít người vốn cũng là ôm mộng làm anh hùng thiên hạ một hồi mới đến tham gia thi đấu. Cảnh tượng như vậy, nếu bỏ lỡ không phải rất đáng tiếc hay sao?
Sắc mặt Khương Nhược Băng lạnh lẽo, hừ một tiếng nói:
– Đám nam nhâm buồn chán, lấy chuyện chung thân đại sự của người khác ra làm trò đùa. Thực sự ghê tởm. Nếu không muốn cưới vợ, tới tham dự thi đấu làm cái gì, nhảy vào bãi nước đục làm gì?
Bên cạnh nàng, nha hoàn Tiểu Tuyết che miệng cười nói:
– Công tử tức giận như vậy, thật không có đạo lý. Bọn họ không phải là không muốn cưới, mà là không có bản lãnh đó. Dù sao người chỉ có một người. Muốn đánh bại quần hào trong thiên hạ, gần như chính là người đứng đầu trong đám trẻ tuổi. Ngoại trừ đứng đầu Đông Vực Thất Tinh ra, còn có đứng đầu Tây Vực Ngũ Kiệt, Bắc Vực Tứ Tú. Trong thiên hạ ai có thể có tự tin như vậy chứ?
Từ Thanh cười khổ nói:
– Vị tiểu huynh đệ này nói rất đúng. Khương nhị tiểu thư này bất kể diện mạo, gia thế, đồ cưới cùng các phương diện khác, có ai không muốn kết hôn, ai không muốn lấy được nàng? Chỉ là làm người phải tự hiểu lấy mình. Phần lớn mọi người cũng chính muốn tới xem náo nhiệt hơn là tham dự.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.